Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại nhìn ông lão.
Sau đó anh chỉ vào hai người phụ nữ khắp người bầm tím, nói với lão: “Ông nói thử cho tôi xem, dĩ hòa vi quý kiểu gì?”
Tiêu Chính Văn vừa lên tiếng đã khiến cho ông lão kia cứng họng.
Mãi một lúc sau, lão mới lên tiếng: “Vua Bắc Lương, tôi nghĩ chắc hẳn cậu cũng biết rõ, ngày diễn ra cuộc đấu sắp tới gần, hơn nữa đây còn đang ở trong trang viên của cậu Rost!”
“Hành động lúc này của cậu chẳng khác gì đang hành hung trên lãnh thổ của người khác, vậy nên tốt nhất đừng làm lớn chuyện này thêm nữa!”
“Ồ? Lãnh thổ của người khác? Khắp nơi đều là đất của quân vương, mỗi một tấc đất ở đây đều là của Hoa Quốc! Sao mà qua miệng ông lại biến thành lãnh thổ của người khác rồi?”
“Hơn nữa, ở trên lãnh thổ của Hoa Quốc tự ý bắt cóc người dân Hoa Quốc, đây là hành động gì? Lẽ nào không phải là đang khiêu khích sao?”
“Chuyện này…”
Ông lão bất lực thở dài, nói: “Dù là như vậy, tôi cũng hy vọng cậu Tiêu nghĩ cho đại cục…”
“Đại cục?”
“Hừ! Ngay cả nhân dân của Hoa Quốc cũng chẳng thể bảo vệ, còn muốn đại cục gì nữa?”
“Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay, bất luận là ai tới cũng tuyệt đối không thể hoà giải được đâu! Long Ngao!”
Sau một tiếng gầm đầy phẫn nộ của Tiêu Chính Văn, Long Ngao tiến một bước lên trước, chuẩn bị ra tay với Rost.
Lúc này, ngay cả ông lão đó cũng sững sờ, lẽ nào Tiêu Chính Văn muốn giết hết những người ở đây sao?
Giết người khác thì không sao, nhưng Rost thì tuyệt đối không thể động vào, nếu không chuyện này nhất định sẽ tạo nên ảnh hưởng rất xấu cho liên minh của vùng ngoài lãnh thổ!
Mãi đến lúc này, người đàn ông da trắng đứng đầu mới tiến lên trước một bước, ngăn cản với giọng điệu sặc mùi sát khí: “Vua Bắc Lương, xin chớ vội ra tay!”
Rost vội vàng nhìn về phía người đứng đầu đó rồi bước nhanh tới
Người đàn ông tên là Kont đó khẽ gật đầu, chắp hai tay ra sau lưng, đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn rồi nói: “Vua Bắc Lương, mấy người có biết lần này Mỹ Lục chúng tôi đã phái ra ba hạm đội cực mạnh!”
“Cậu làm cậu chủ Rost bị thương thì không chỉ bên phía cường giả ngoài lãnh thổ sẽ từ chối liên minh với Hoa Quốc mà ba hạm đội của chúng tôi cũng sẽ khai nòng với vùng biển Hoa Quốc!”
“Hành động của cậu sẽ chỉ khiến cho hai nước trở mặt với nhau mà thôi!”
Dứt lời, sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, đặc biệt là Dương Linh Nhi cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tiêu Chính Văn, dù cậu là vua Bắc Lương thì cũng không có cách nào thao túng cục diện ngày hôm nay đâu, tôi tin rằng Thiên Tử của Hoa Quốc nhất định sẽ không muốn khai chiến với Mỹ Lục chúng tôi!”
“Hơn nữa, cậu Rost chỉ hẹn hai cô gái Hoa Quốc tới vui chơi, vậy đã vi phạm điều khoản pháp luật nào của Hoa Quốc mấy người?”
Rõ ràng, Kont nhắc đến quân lực của Mỹ Lục và chuyện liên minh vùng ngoài lãnh thổ để đe dọa Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn không đáp lời, Kont cười khẩy lên tiếng: “Hừ! Hôm nay tôi phải xem thử ai dám làm gì cậu chủ Rost! Giờ tôi sẽ dẫn cậu chủ Rost rời đi, ai dám ngăn…”
Nhưng ông ta vẫn chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay giáng xuống một bạt tai đau điếng.