Có mấy lần Độ Thiên Chân Nhân đã suýt ra tay, chỉ là Tiêu Chính Văn vẫn luôn dùng ánh mắt ra hiệu cho cụ ấy đừng kích động nên cụ ấy mới cố gắng nén lửa giận trong lòng xuống!
Mà ở một bên khác, Từ Vĩnh Hạo và Trương Lăng Phong cũng nghênh ngang tiến vào Trần Gia Phố.
Vừa tới trước cửa, Hứa Thiên Chí đã cúi đầu khom người đích thân ra đón tiếp.
Loại thái độ cung kính đó rõ ràng như thể đang tiếp đón bề trên.
Mặc dù nói mới chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, nhưng rõ ràng hai người Trương Lăng Phong và Từ Vĩnh Hạo đều khác xa so với lúc ở Âu Lục.
Hơn nữa, Trương Lăng Phong còn đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi!
Đây đương nhiên không phải do Trương Lăng Phong có tư chất hơn người mà là bên phía cường giả ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương có được một loại đan dược rất tốt nên mới có thể giúp cho Trương Lăng Phong liên tiếp đột phá cảnh giới!
Mà cảnh giới của Từ Vĩnh Hạo lúc này cũng chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước.
Trên mặt hai người ngập tràn vẻ đắc ý, chắp hai tay ra sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ với Hứa Thiên Chí, điệu bộ như đang chỉ điểm cả giang sơn.
Hứa Thiên Chí không hề cảm thấy có điểm nào không thoả đáng, dù gì lai lịch của hai người họ cũng rất khủng bố.
Một người là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, người còn lại là con trai ruột của Từ Thiên Thuật.
“Hai cậu thanh niên, mời vào trong!”
Hứa Thiên Chí không chỉ đích thân ra đón hai người mà còn chuẩn bị tiệc rượu rất long trọng để họ lấy lại sức sau chặng đường xa xôi.
Trong phòng ăn, Hứa Thiên Chí còn chủ động đứng dậy rót rượu gắp
“Đúng rồi, nghe nói tiền bối nhà họ Trương cũng sẽ tới tham gia buổi thi đấu lần này?”
Hứa Thiên Chí vừa gắp thức ăn cho Trương Lăng Phong vừa cẩn thận dò hỏi.
Trương Lăng Phong đắc ý cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, nhà họ Trương chúng tôi cũng xem như có chút tiếng tăm ở vùng ngoài lãnh thổ, lần này cụ tổ Trương Thế Phong sẽ tới tham gia buổi thi đấu!”
Nghe thấy cái tên Trương Thế Phong, mặt Hứa Thiên Chí lập tức đờ đẫn.
Cái tên Trương Thế Phong này không được biết đến nhiều ở trong giới thế tục.
Thế nhưng cường giả ngoài lãnh thổ và cả năm đại danh sơn lại nghe nhiều thành quen.
Người này chính là tổ sư đời thứ bảy của Thiên Sư Đạo, cũng chính là học trò đời thứ bảy của Trương Thiên Sư!
Chỉ là cái tên cũng đủ để doạ người!
“Lẽ nào chính là Trương Thế Phong – người duy nhất kế thừa Thiên Sư Đạo đó sao?”
Hứa Thiên Chí kinh ngạc lên tiếng.
“Không sai! Chính là cụ tổ!”
Trương Lăng Phong thấy Hứa Thiên Chí kính sợ Trương Thế Phong như vậy thì trên mặt càng thêm đắc ý.
“Ừ, nếu như tiền bối Trương đến, tôi tin rằng lần này nhất định sẽ nắm chắc phần thắng, nếu không phải năm đó tiền bối Trương âm thầm đến vùng ngoài lãnh thổ thì làm gì có chuyện Thiên Tử đời sau lên thống trị được Hoa Quốc?”
“Thật không ngờ trận thi đấu lần này, ngay cả cụ ấy cũng trở về giới thế tục!”
Mặt Hứa Thiên Chí ngập tràn vẻ kinh ngạc!