Cảm giác trong lòng Tạ Thanh giờ ngổn ngang khó lòng tả nổi, hắn chỉ ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gương mặt Đường Thiên vẫn xán lạn như ánh mặt trời, ánh mắt và khuôn mặt không chút giả dối.
Những người xung quanh đều nghẹn lời, ai nấy đều bị câu này của Đường Thiên làm cho không thể nói gì thêm nữa.
Thánh bảo của chòm sao Cự Tước, Thánh Kiếm của Kiếm Thánh, còn vô số bí bảo được niêm phong, khi cô gái áo đen đang nói, ai nấy không tự chủ được kìm hãm hơi thở, tim đập liên hồi. Mọi người đều là võ giả cấp Thiên Lộ, đều là kẻ sống giữa chốn chém giết, ai nấy đều hiểu bất cứ món bí bảo ngôi sao nào cũng có thể dẫn tới một trận chiến.
Không võ giả nào ngăn được sự hấp dẫn của bí bảo ngôi sao.
Mà bảo tàng như vậy nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo thành một trận sóng gió. Vô số võ giả sẽ chen nhau tới đây, cho dù đầu rơi máu chảy, vứt bỏ tính mạng cũng không từ.
Không ai ngờ Đường Thiên lại nói như vậy.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn mọi người sẽ cho rằng hắn có toan tính khác, nhưng gương mặt vuông vắn mang theo chút ngây thơ cùng giọng điệu đương nhiên của gã lại khiến mọi người ở đây không hề nghi ngờ sự chân thành trong những lời này.
Cũng chính vì vậy họ mới càng kinh ngạc.
Không khí yên tĩnh lạ thường khiến Đường Thiên gãi đầu hỏi: “Ừm, các ngươi hìn ta làm gì vậy? Ta nói không đúng sao? Bằng hữu chẳng phải nên giúp đỡ nhau lúc nguy nan, tôn trọng lòng tin và lý tưởng của nhau sao?”
Bằng hữu...
Hốc mắt Tạ Thanh đỏ bừng.
“Không sai!” Lăng Húc đột nhiên bước thẳng tới, thần sắc dâng tròa, áo bào trắng phần phật nhu gió: “Chính nghĩa! Anh hùng là phải thế! Không nói những thứ khác, có thể kiên trì suốt mấy đời như vậy, Tạ gia quả là anh hùng!”
Đường Thiên vẻ mặt tán thưởng gật đầu rồi lại nghiêm túc nói: “Thật ra trọng điểm là ngươi muốn nói mình là anh hùng.”
Lăng Húc như con mèo bị giẫm phải đuôi, giận tím mặt, chỉ thẳng thương vào Đường Thiên: “Tên khốn kiếp! Muốn đánh nhau phải không? Tới đây nào! Làm một trận tử chiến!”
Đường Thiên cười he he đẩy mũi thương bạc của Lăng Húc ra, hắn quay sang nhìn Ngũ Quang: “Ông chú Ngũ, ông chú thấy sao?”
Ông chú Ngũ...
Sắc mặt Ngũ Quang cứng lại, một lúc sau mới cố rặn ra một nụ cười: “Ta với ngươi đều còn rất trẻ, cứ gọi ta là Ngũ đại ca đi, coi như kết giao!”
Rầm rầm rầm, hắn giơ thanh đao cùn trong tay lên vỗ vỗ lồng ngực, làm vang lên tiếng đập như tiếng kim loại, hắn ngạo nghễ nói: “Đường huynh đệ yên tâm, chúng ta là những đao khách chuyên nghiệp. Nếu Đường huynh đệ đã nghĩa khí, chúng ta sao có thể không theo. Ngũ đại ca ta ra vào Thiên Lộ đều là nhờ một chữ “nghĩa”. Lời Đường huynh đệ vừa nói cũng là ý ta, ai mưu đồ bất chính cũng tức là gây sự với chúng ta, tức là gây sự với tiền..., nhầm, gây sự đao của chúng ta!”
Nói xong những lời cuối cùng, Ngũ Quang như con mãnh thú rời lồng, sát ý như thực chất ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Ánh mắt Đường Thiên quay sang Hạc.
Hạc rất tỉnh táo: “Thân là người làm thuê, làm theo ý của chủ nhân là bổn phận thường ngày.”
Cô gái áo đen ngơ ngác nhìn đám người, rốt cuộc bọn họ nghĩ ra sao vậy?
Giả bộ!
Chắc chắn bọn họ đang giả bộ để người của Tạ gia buông lỏng cảnh giác sau đó thừa cơ ra tay!
Cô gái áo đen hít sâu một hơi, cảm thấy mình chỉ liếc mắt đã nhận ra ý đồ của đám người. Diễn hay lắm! Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nàng đã gặp rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo nhưng không một ai giả bộ tốt như đám người này!
Nàng càng thêm cảnh giác, đám người này tâm cơ thâm sâu như vậy tức là tình cảnh của mình lại càng thêm nguy hiểm.
Giọng lười biếng của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: “Được rồi, ngươi có thể bỏ mặt nạ ra!”
Thân thể cô gái áo đen run khẽ nhưng vẫn cắn răng tháo mặt nạ xuống.
Một gương mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da sậm màu khỏe mạnh, ánh mắt linh hoạt mang theo vẻ cảnh giác, mái tóc ngắn kết hợp cùng trang phục võ giả càng tôn thêm vẻ lanh lợi.
“Trôngc ũng tạm được.” Binh nhận xét rồi hỏi: “Giờ làm sao đây? Giết nhé? Mấy cô bé nhiều mưu mô lắm, giữ lại rất phiền toái, cứ giết đi!”
Cô gái áo đen run run, mím chặt miệng.
Đường Thiên gãi đầu gãi tai: “Ta thấy chúng ta cần một người dẫn đường. Chúng ta đều không biết đường,c ho dù có bản đồ sao cũng rất dễ xảy ra chuyện.”
Binh ngượng ngùng, Lăng Húc thức thời im lặng, Hạc cũng không nói một lời.
Ba người đồng thời bị đánh trúng chỗ hiểm.
Đường Thiên giang tay: “Cho nên ta cảm thấy chỉ bằng chúng ta khó lòng tới chòm sao Nam Thập Tự được. Chúng ta hiểu biết quá ít về Thiên Lộ. Chúng ta cần một người thông thạo tin tức.”
Cô gái áo đen thầm thở phào một hơi.
Nếu nàng còn giá trị lợi dụng vậy không cần lo về vấn đề an toàn nữa rồi.
Binh ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
Cô gái áo đen do dự một chút rồi đáp: “Đinh Đang.”
Đinh Đang cũng không thoát được khỏi khế ước võ hồn, nàng cũng không để tâm nhiều, tự hiểu nếu mình không đáp ứng chắc chắn sẽ bị giết chết.
Ký kết khế ước võ hồn xong, mọi người đều yên tĩnh
Đinh Đang do dự một chút rồi nói: “Huyết thống kia...”
Manh Huyền lão nhân lấy ra một ống thủy tinht rong suốt, bên trong đó là một giọt máu dang lưo lửng. Giọt máu đỏ tươi xen chút ánh sáng vàng, trông vô cùng thần bí.
Sắc mặt Đinh Đang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai tay nhanh chóng nhận lấy ống thủy tinh.
Mọi người không hỏi đây là loại huyết thống gì, Đinh Đang có một muội muội mắc bệnh từ nhỏ, Manh Huyền lão nhân đã nói qua.
Đại chiến qua đi, mọi người ngồi xuống khôi phục chân lực, thôn dân Tạ thôn thanh lsy chiến trường, từng khối Ô Nha Kim được lấy ra.
Hai canh