Mặt khác, tại khu phố cổ ở thành phố Giang Trung, Long Ngũ đang đỡ lấy một người thanh niên bị đánh đến mức toàn thân be bét máu.
Xung quanh có hàng chục vệ sĩ và một người thanh niên mặc quần áo bảnh bao đang bao vây anh ta.
“Tôi biết anh, không phải anh từng là tay sai của vua Bắc Lương sao? Ngay cả việc của cậu chủ tôi mà anh cũng dám quản à? Tôi thấy anh chán sống thật rồi!”
Người thanh niên cười khẩy, đi về phía Long Ngũ.
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Phùng Thiên Hựu, là con nhà họ Phùng có tiếng ở Giang Trung.
Hai năm gần đây nhà họ Phùng dựa vào hợp tác với học viện Thiên Kính của Hằng Sơn để đuổi kịp xu thế của nhà họ Lãnh.
Hơn nữa nhà họ Phùng khác nhà họ Lãnh là trong tay không chỉ kiểm soát sản nghiệp giải trí của cả Giang Trung mà còn có nhiều nhà máy và hàng trăm chuỗi cửa hàng.
Có xu thế cắt ngang tất cả xu thế ngành công nghiệp ở Giang Trung.
Người đàn ông trẻ vừa rồi bị thương nặng chỉ vì vô tình đụng vào Phùng Thiên Hựu khi đi đường mà sau đó bị Phùng Thiên Hựu đánh cho tơi tả.
Long Ngũ chỉ là đi đường gặp chuyện bất bình mới bảo vệ người đàn ông sau lưng.
Thấy đối phương nhiều người, Long Ngũ dìu người đàn ông bị đánh sang một bên trước, sau đó lướt mắt nhìn đám vệ sĩ đồ đen đằng sau.
Nếu là trước khi linh khí được khôi phục thì có thể mấy tên vệ sĩ này còn có thể đỡ được vài chiêu của Long Ngũ, dù sao ai nấy trong số họ cũng có thực lực cảnh giới Chiến Thần.
Nhưng sau khi linh khí khôi phục,
Trước mặt cao thủ cảnh giới Thiên Thần thì đám vệ sĩ cảnh giới Chiến Thần này không đủ tư cách để đánh.
“Này, dám chặn đường của cậu Phùng, tôi thấy anh chán sống rồi”.
Một tên vệ sĩ bước lên trước chỉ vào Long Ngũ tức giận mắng.
“Sao thế, các anh ỷ vào mình thế đông quyền lớn mà có thể tùy tiện ăn hiếp người sao?”
Long Ngũ nhíu mày hỏi.
Phùng Thiên Hựu cười khẩy: “Nhiều người? Ha ha, xem như anh nói đúng, tên này là rác rưởi dưới tầng đáy của xã hội mà cũng dám đụng vào ông đây à?”
“Dù sao có để lại hai mắt cho anh ta cũng không có tác dụng, chi bằng ông đây giúp anh ta lấy ra nhỉ”.
Nói rồi Phùng Thiên Hưu chỉ vào người đàn ông phía sau Long Ngũ.
“Lẽ nào các anh không sợ pháp luật trừng trị sao?”
Long Ngũ tiến lên trước một bước chặn đường một vệ sĩ lại.
“Hả? Mẹ nó, ai dám không nghe theo, bảo anh bước ra đây. Mẹ kiếp, anh muốn chết sao…”
Không để Phùng Thiên Hựu nói hết câu, Long Ngũ đã lấy giấy tờ cá nhân của mình ra.
Bây giờ Long Ngũ cũng thuộc quản lý ngự lâm quân của Long Thất, chỉ là thân phận rất đặc biệt nên bình thường cũng khá rảnh rỗi.
Thấy giấy chứng nhận đặc biệt của Long Ngũ, con ngươi Phùng Thiên Hựu co rút lại, sau đó lại cười nhạo.