“Bốp!”
Một tiếng vang dội vang lên khắp nơi dưới ánh nhìn chằm chằm của vô số người dân bên dưới.
Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đám người Lạc Tề Anh kinh ngạc há hốc mồm.
Sở Hồng Thiên bị đánh, hơn nữa còn bị một cường giả cảnh giới Thiên Thần bốn sao tát vào mặt.
“Tôi đang hỏi ông đấy”.
Tiêu Chính Văn lạnh băng nhìn Sở Hồng Thiên.
Lúc này Sở Hồng Thiên đâu còn uy lực và sự ngang ngược lúc nãy nữa, chỉ bất lực cười khổ.
“Bốp bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ cánh tay lên, vung tay đánh thêm hai cú lên mặt ông ta.
Lúc này cả hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Ngay cả Liễu Thanh cũng không dám tin xoa mắt mình, đó là cường giả tuyệt đối của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đấy.
Bị Tiêu Chính Văn đánh ba cái liên tiếp nhưng lại không dám làm gì?
Mới một phút trước Sở Hồng Thiên còn tự tin nói lớn lối lắm, gì mà uy lực này đủ để nghiền ép Tiêu Chính Văn.
Nhưng một giây sau tình hình lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?”
Lạc Tề Anh không dám tin nhìn Sở Hồng Thiên trong không trung, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Sở Hồng Thiên là cường giả Bán Bộ Nhân Vương đấy, hơn nữa còn
Khoảng thời gian gần đây Thiên Sơn kiêu ngạo thế nào, ngang ngược ra sao?
Nhưng dù thế Sở Hồng Thiên bị đánh ba cái liên tiếp mà không dám oán giận một câu.
“Ông Sở, ông…”
Đừng nói là Sở Hồng Thiên, ngay cả Cái Tử Anh cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
“Haizz! Cậu ta là cảnh giới Thiên Thần bốn sao đã giết Bán Bộ Nhân Vương ở Sơn Thành”.
Sở Hồng Thiên chịu đựng nói.
Cái gì?
Nghe thế, Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Anh sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc hai người đã bình tĩnh trở lại.
Bọn họ lạnh lùng nhìn Sở Hồng Thiên, Tiêu Chính ăn chỉ vào khoảng không trước tòa nhà Vy Nhan nói: “Một là quỳ xuống, hai là chịu chết”.
Sở Hồng Thiên thậm chí không do dự cúi người nhảy xuống rồi quỳ trên khoảng không đó.
“Sở Hồng Thiên, ông…”
Thấy Sở Hồng Thiên quỳ xuống trước mặt mọi người như những gì Tiêu Chính Văn nói, Cái Tử Anh tức đến mức suýt thì nghiến vỡ răng.