Chiến Thần Bất Bại

Chương 2796


trước sau

 

Cái gì?

 

Người thanh niên đó thậm chí còn không dám tin những lời vừa nãy là do Tiêu Chính Văn nói.

 

Người mà Tiêu Chính Văn hóa thân khi tiến vào thánh vực là một tên nhát gan, mặc dù sau khi trưởng thành luôn ăn chơi, nhưng vẫn là một tên nhút nhát.

 

Kể từ sau khi nhà họ Lục phá sản, ngay cả những tên tay sai từng làm việc cho nhà họ Lục năm xưa cũng có thể khiến anh ta quỳ xuống cầu xin sự thương xót.

 

Thậm chí có một lần, vì một tên giang hồ thích bạn gái anh ta, chỉ đe dọa anh ta vài câu, anh ta đã sợ đến mức trốn ở nhà cả tháng trời không dám ra ngoài.

 

Nhà họ Lục trước đây có thể nói là gia đình giàu có ở thành phố Thiên Nam, gần như thao túng toàn bộ giới chính trị và kinh doanh.

 

Chính vì điều này mà người nhà họ Lục luôn rất ngông cuồng.

 

Chỉ có Lục Tuấn là khác biệt trong nhà họ Lục, ngay cả người nhà họ Lục cũng không muốn nhìn thấy anh ta.

 

Lục Tuấn thực sự là một tên nhát gan, bị người ta cướp bạn gái ngay trước mặt cũng không dám lên tiếng, thậm chí bị người ta sỉ nhục ngay giữa đường cũng không dám nói nửa lời, vậy mà bây giờ lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn?

 

Nhất thời, không chỉ người thanh niên kia mà ngay cả người đứng xem cũng sững sờ.

 

Bởi vì ở đây có không ít người là bạn lúc nhỏ của Lục Tuấn.

 

Đặc biệt là vị thiếu gia vừa lên tiếng, hắn từ nhỏ đã coi Lục Tuấn là nơi trút giận của mình, muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, Lục Tuấn không dám hé răng nửa lời.

 

Tại sao sau khi Lục Tuấn ngất đi tỉnh lại, khí chất dường như hoàn toàn khác rồi?

 

“Lục Tuấn, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tên vô dụng nhà họ Lục như cậu mà cũng dám nói giọng ra lệnh với tôi

sao?”

 

Người thanh niên hừ một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Thực ra hắn chỉ là tay sai của vị thiếu gia kia thôi.

 

Người ra đều nói yếu trâu còn hơn khỏe bò, nếu không phải bản tính nhát gan của Lục Tuấn, cho dù nhà họ Lục không còn huy hoàng nữa thì Lục Tuấn cũng không phải là người mà hắn dễ dàng bắt nạt.

 

Ngay cả nhà họ Lục như hiện tại, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến hắn không thể sống yên ổn ở thành phố Thiên Nam.

 

Nhưng Lục Tuấn không có đủ dũng khí để chống lại, cho đến tận bây giờ cũng chỉ biết cam chịu.

 

Vì vậy, ngay cả một tên đàn em cũng không hề coi trọng anh ta, chứ huống chi là người khác!

 

Nhưng tất cả mọi người đều không biết rằng người trước mặt bọn họ lúc này, tuy rằng bề ngoài vẫn là Lục Tuấn, nhưng bên trong đã biến thành Tiêu Chính Văn.

 

Tên đàn em kia vừa nói xong, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu Chính Văn đã cầm cái gạt tàn trên bàn, đập thẳng vào đầu tên đó.

 

Tên đàn em đó vốn chỉ là một người bình thường. Mặc dù lúc này tinh thần của Tiêu Chính Văn đã xuống thánh vực, chỉ có thể khống chế cơ thể Lục Tuấn, nhưng vẫn có thể sử dụng sức mạnh cơ bản nhất.

 

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn cũng lớn lên trong quân đội Bắc Lương, vẫn còn kinh nghiệm chiến đấu nên mới có thể ra tay nhanh như chớp.

 

Lúc đám người xung quanh phản ứng lại, chiếc gạt tàn thủy tinh đã đập vào trán tên đàn em.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện