Chiến Thần Bất Bại

Chương 2817


trước sau

Dõi mắt nhìn toàn bộ thánh vực, còn có ai dám khiêu chiến với nhà họ Ngụy?

 

Hơn nữa, nhà họ Ngụy cho dù là Đông vực hay Tây vực, hay là trong thành phố, dù đi đến đâu, không phải cũng rất được săn đón và theo dõi sao?

 

Với thân phận của Ngụy Ngưng Nhi, cho dù gặp được Theodore và Chu Thụy Chân, cô ta cũng có tư cách đứng ngang hàng với họ!

 

Một điện chủ Thần Long nhỏ nhoi thì là cái thá gì?

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người Long Nguyệt và Long Hình đều cực kỳ hoảng sợ, hai người đều không ngờ rằng, cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai, lại là tay sai của nhà họ Ngụy!

 

Trước kia bọn họ cũng biết rằng nhà họ Ngụy không tầm thường, nhưng không ngờ lại có lai lịch sâu thẳm như vậy!

 

Nếu là ở thế tục, e rằng ngay cả năm đại danh sơn cũng phải cúi đầu bái phục với họ!

 

Lúc này, hai cao thủ cảnh giới Nhân Vương quỳ ở dưới đất, đã bị dọa đến mặt không còn chút máu!

 

Ở trước mặt cao thủ của cảnh giới Nhân Vương cấp hai, hai người họ thậm chí còn chẳng bằng một con kiến!

 

“Tôi… Chúng tôi biết lỗi rồi! Chúng tôi biết lỗi rồi!”

 

Trong khi nói, hai cao thủ của cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương còn không thèm nghĩ ngợi đã cúi đầu bái lạy!

 

Ngụy Ngưng Nhi liếc nhìn hai người dập đầu như củ tỏi dưới chân mình với với vẻ giễu cợt, cô ta lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết lỗi, đã muộn rồi! Hai người này, dám xúc phạm nhà họ Ngụy của tôi, hãy lập tức xử tử hai người ngay tại chỗ!”

 

A?

 

Không chỉ hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đột nhiên sững người, mà ngay cả Long Nguyệt và Long Hình cũng khẽ cau mày lại.

 

Không phải vì tính khí và thủ đoạn của Ngụy Ngưng Nhi,

mà là vì hành vi của cô ta thật sự rất quá đáng!

 

Nếu muốn giết, thì ngay từ đầu không nên sỉ nhục người khác.

 

Nói thế nào đi nữa thì họ cũng là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, cho dù chết cũng phải cho người ta chết một cách tử tế!

 

Tôn trọng đối thủ chính là đạo đức võ thuật cơ bản nhất!

 

Nhưng người ta cũng đã dập đầu, cũng đã quỳ lạy rồi, lại còn muốn giết chết họ, điều này hơi có dã tâm giết người!

 

“Đợi đã!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

 

Nghe thấy giọng nói của ông lão, Thiên Huyền cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.

 

Chỉ thấy một ông lão tóc trắng, dáng người chợt lóe lên, ngay lập tức đã xuất hiện trong quán rượu.

 

Người này chính là người bên cạnh Chu Thụy Chân!

 

“Ngưng Nhi chào ông Đồng!”

 

Ngụy Ngưng Nhi khẽ chắp tay, nói với vẻ tự giễu.

 

“Kính chào cô Ngụy!”

 

Ông Đồng vừa nói, vừa dời ánh mắt về phía Thiên Huyền bên cạnh Ngụy Ngưng Nhi!

 

“Chát!”

 

Khi ánh mắt của cụ ta vừa di chuyển, thanh kiếm dài trên tay của Thiên Huyền đột nhiên gãy thành hai mảnh trong nháy mắt.

 

Chỉ riêng cảnh tượng này, cũng đã khiến tất cả mọi người có mặt ở đây phải há hốc mồm kinh ngạc!

Ngay cả Thiên Huyền cũng hơi ngơ ngác, không ngờ ông Đồng lại vẫn luôn che giấu thực lực của mình!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện