Chớp mắt, Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo đã ở phòng khách chờ được gần một tiếng.
Lý Chính Đạo hít một hơi sâu, phá vỡ sự im lặng: “Cậu Tiêu, thật ra, đối với Hoa Quốc, vận khí của Âu Lục vô cùng quan trọng!”
“Hơn nữa, chúng ta nắm chắc vận khí Âu Lục trong tay càng có lợi cho tình hình trong tương lai!”
Tiêu Chính Văn thấy Lý Chính Đạo đang cố tình tìm chuyện để nói, cũng chỉ mỉm cười gật đầu.
“Ông Lý không cần phải như vậy, chuyện ngày hôm nay không liên quan đến ông Lý!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Chính vào lúc này, ở cửa truyền đến một loạt bước chân!
“Họ tới rồi!”
Lý Chính Đạo vội đứng dậy, nhìn ra cửa.
Ngay khi Lý Chính Đạo vừa đúng dậy, mười mấy người ngoài cửa đều lần lượt bước vào sảnh lớn, người đi đầu chính là Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên.
Lý Chính Đạo bước đến chắp tay với Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên, sau đó chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Hai cậu, vị này là cậu Tiêu Chính Văn”.
Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên chỉ lướt nhìn Tiêu Chính Văn một cái, không có ý định chào hỏi anh, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Vừa đi về phía bàn tròn, sắc mặt Chu Thụy Chân cũng dần trở nên u ám.
Vì vài loại hạt trên bàn đã hết, hơn nữa tách trà trên bàn cũng bị ai đó sử dụng qua.
Những thứ này đều không phải chuẩn bị cho Tiêu Chính Văn.
Dù sao họ hoàn toàn không có ý định ăn cơm cùng với Tiêu Chính Văn.
Thậm chí không nghĩ đến việc để Tiêu Chính Văn ngồi vào bàn.
Còn hành động của Tiêu Chính Văn lại quá vô lễ, dù sao khách mời được
Khách quý thật sự của ngày hôm nay là Ngụy Quốc Đào của nhà họ Ngụy chứ không phải Tiêu Chính Văn.
Nếu bị Ngụy Quốc Đào nhìn thấy bộ đồ ăn và thức ăn nước uống trên bàn đã bị người khác động vào, thì sao còn có thể tiếp tục dùng bữa ăn này đây?
“Cậu Tiêu, hai vị này là con cháu nhà họ Chu và nhà họ Khổng mà tôi đã nhắc đến với cậu trước đó”.
“Vị bên này là cậu Chu Thụy Chân, còn đây là cậu Khổng Tuyên”.
Nói rồi Lý Chính Đạo giới thiệu mọi người với nhau.
Khổng Tuyên ở bên cạnh lướt nhìn hạt quả trên bàn cười khẩy nói: “Ông Lý, tôi thấy không cần giới thiệu cho chúng tôi làm quen đâu, sắp bắt đầu tiệc rồi, bảo anh ta ra ngoài đi”.
Hả?
Nghe thế Lý Chính Đạo không khỏi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Khổng Tuyên nói: “Cậu Khổng có ý gì?”
“Không có gì, vừa rồi tôi đã bàn bạc với anh Chu rồi, với tài năng của anh Tiêu, đúng lúc anh Chu đang thiếu một chân quét dọn vườn, tôi nghĩ cứ để anh ta làm việc đó đi”.
Khổng Tuyên không hề khách sáo nói.
Dù sao thân phận và địa vị của họ thì nào sẽ để ý một cảnh giới Thiên Thần như Tiêu Chính văn.
Thậm chí có thể để Tiêu Chính văn gặp được họ đã là ơn đức lắm rồi.