“Thắng dựa vào may mắn thường không duy trì được lâu, thật ra có thể cho phép anh gia nhập vào phe bọn tôi đã là nhường bộ cao nhất của bọn tôi rồi, còn lợi ích gì đó thì sẽ ban thưởng vào ngày có công trạng”.
Chu Thụy Chân nói thẳng ra ý của mình, lời ngoài ý trong chính là trước khi Tiêu Chính Văn lấy được khí vận Âu Lục giúp họ thì đừng nghĩ đến một phần lợi ích từ họ.
“Đúng thế, nếu trận chiến này chỉ là vì anh muốn gây sự chú ý của bọn tôi thì anh đã đạt được mục đích rồi. Nhưng một khi chuyện này truyền ra ngoài, không lâu sau các anh sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người trong thánh vực”.
“Thế nên nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc mới là việc cấp bách của các anh”.
Khổng Tuyên cũng cười khẩy lợi dụng điểm yếu nói.
Người phụ nữ yêu kiều nãy giờ đứng cạnh Khổng Tuyên luôn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nhưng trong mắt lại lóe lên sự kỳ lạ.
“Thế tử, chắc chắn người này chỉ mới là cảnh giới Nhân Vương cấp một. Mặc dù tôi không biết anh ta ẩn tu vi bằng cách nào nhưng trước mặt tôi không thể che giấu được thực lực thật sự cả”.
Nghe cô ta nói thế Khổng Tuyên cũng khẽ cười nhạo.
Xem ra quả nhiên như hắn nghĩ Tiêu Chính Văn chẳng có thực lực gì, chỉ muốn dựa vào trận chiến với đám người Lodiwe để gây chú ý với hai thế lực lớn.
Lấy được lợi ích lớn nhất từ đó.
“Anh Chu, Kiều Nhi đã nhìn thấy rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một con gà yếu ớt Nhân Vương cấp một thôi, tôi thấy tám mươi phần trăm là hắn muốn mượn tay chúng ta để lấy nhiều lợi ích hơn”.
“Nếu còn tranh với lâu đài Versailles nữa thì không có nghĩa lý gì, chỉ trúng kế của tên này thôi”.
Khổng Tuyên hạ thấp giọng, nhỏ đến mức chỉ có hắn và Chu Thụy Chân có thể
“Ồ?”
Mấy lời của cô ta lại khiến Chu Thụy Chân sửng sốt.
Trước đó Chu Thụy Chân nghĩ ngay cả cấp dưới của Tiêu Chính Văn cũng có thể đánh bại được hai thế tử thì thực lực của Tiêu Chính Văn ít nhất cũng là Nhân Vương cấp hai, thậm chí có thể là cấp bậc cao hơn.
Nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dùng thuật che mắt trước mặt họ.
“Hừ! Còn dám lừa gạt trước mặt chúng ta, đây không phải là hành động khôn ngoan chút nào. Anh Tiêu, bọn tôi còn việc gấp, nếu anh nghĩ kỹ rồi thì có thể đến trang viên nhà họ Chu tìm tôi, tạm biệt”.
Nói rồi Chu Thụy Chân và Khổng Tuyên lười liếc nhìn Tiêu Chính Văn thêm một cái bèn xoay người rời đi.
Thấy Chu Thuỵ Chân ban nãy vẫn còn dốc sức muốn tranh giành Tiêu Chính Văn đột nhiên quay người muốn đi, gần như tất cả mọi người đều ngẩn ra!
Ngay cả Nguỵ Quốc Đào cũng thấy khó hiểu trước hành vi này của Chu Thuỵ Chân.
“Thế tử Chu định đi như thế thật sao?”
Nguỵ Quốc Đào nhíu mày hỏi.
Chu Thụy Chân hừ một tiếng, khinh thường nói: “Tài nguyên của chúng ta cũng rất có hạn, không có tài nguyên dư thừa để lãng phí cho một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một!”
Hai chữ cao thủ mà hắn nói ra phải được để trong dấu ngoặc kép.
Nhân Vương cấp một quả thực được coi là cao thủ ở trong thế tục, thế nhưng ở trong thánh vực thì lại tóm được cả đống, ai lại đi lãng phí thời gian và sức lực lên trên người Nhân Vương cấp một cơ chứ?