Chẳng bao lâu sau, Khổng Thiên Thu đã bước nhanh tới trước mặt Thiên Minh Tử, nhỏ tiếng nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử, tôi đã liên hệ với Tiêu Chính Văn rồi, thế nhưng thuộc hạ của Tiêu Chính Văn lại nói Tiêu Chính Văn bận rộn nhiều việc nên không thể tới được!”
“Ừ, chắc là cậu Tiêu cũng cảm thấy không có mặt mũi gì nữa rồi, không sao, chúng ta tiếp tục!”
Thiên Minh Tử chậm rãi lên tiếng.
“Hừ, về chuyện này thì Tiêu Chính Văn cậu ta còn mặt mũi gì nữa! Người hống hách muốn đánh là cậu ta, đến lúc đánh thật thì người lủi đi nhanh nhất cũng là cậu ta! Loại người này rõ ràng quá nực cười!”
Ông Tần đứng trong đám người nhếch miệng lạnh lùng nói.
“Ông Tần, những lời này của ông nói có hơi quá rồi, cậu Tiêu cậu ta…”
Ông Tần vừa nói ra mấy lời kia, Sở Hồng Thiên đã không còn ngồi yên nghe tiếp được nữa, thật ra từ trong nội tâm mà nói thì ngay từ lúc mới bắt đầu Sở Hồng Thiên quả thực ngập tràn ý thù địch với Tiêu Chính Văn.
Thế nhưng từ sau khi tiêu diệt sạch sẽ giới võ thuật Vy Hào thì cách nhìn của Sở Hồng Thiên về Tiêu Chính Văn đã quay ngoắt 180 độ!
Đặc biệt là người ở cái tuổi này như ông ta thì còn hận giới võ thuật Vy Hào tới nghiến răng nghiến lợi, hành động của Tiêu Chính Văn chẳng khác gì giúp thế hệ những người như Sở Hồng Thiên báo thù cả!
Vậy nên sau khi nghe thấy mấy lời này của ông Tần thì Sở Hồng Thiên là người đầu tiên đứng ra.
Nói thật nếu như không có viện trưởng mấy viện khác của Thiên Sơn đích thân tới tham gia thì Sở Hồng Thiên căn bản không hề muốn tham gia buổi tiệc này!
“To gan!”
Thiên Minh Tử khi trước còn tươi cười ngồi trên sô pha, lúc này đột nhiên trầm mặt lại, gầm lên quát tháo với giọng điệu lạnh lùng!
Sở Hồng Thiên thấy trong mắt Thiên Minh Tử loé lên rất rõ một tia sáng sắc lạnh thì không khỏi rụt cổ lại, trong lòng thầm thốt lên không ổn rồi!
“Nói thế nào thì ông Tần cũng là một tiền bối đức cao vọng trọng, sao ông có thể vô lễ như thế, cãi vã với ông Tần ngay trước mặt nhiều người như vậy!”
Thiên Minh Tử càng nói thì giọng điệu càng trở nên lạnh lùng.
Sở Hồng Thiên vội vàng cười lấp liếm giải thích: “Tiền bối, thật ra tôi không hề có ý gì khác, chỉ là…chỉ là muốn nói trước đây
“Bốp!”
Không đợi Sở Hồng Thiên nói xong, Thiên Minh Tử lập tức rũ bỏ hình tượng nho nhã ban nãy, vung tay giáng ngay một cái tát lên trên mặt Sở Hồng Thiên từ phía xa.
“Ý của ông là Tiêu Chính Văn từng làm chút chuyện nhỏ cho Hoa Quốc là có thể thích làm gì thì làm rồi đúng không? Tiền bối Tần đích thân tới mời cậu ta đã là nể mặt cậu ta lắm rồi!”
“Thân là một hậu bối mà lại bất kính với tiền bối như vậy, đây chính là biểu hiện của việc không có quy tắc, không được giáo dục! Có phải ông cũng muốn học theo cậu ta hay không?”
Thiên Minh Tử vừa nói dứt câu, tính chất của chuyện này đã hoàn toàn biến đổi, dù Sở Hồng Thiên gan to bằng trời thì cũng không dám tiếp lời câu nói này của ông ta!
“Không không không, tiền bối Thiên Minh Tử, ông thật sự đã hiểu lầm tôi rồi, tôi…đều là lỗi của tôi, đều trách cái miệng này của tôi!”
Sở Hồng Thiên thẳng tay tát mạnh hai cái lên trên chính mặt mình ngay trước mắt mọi người.
Thiên Minh Tử lạnh lùng liếc nhìn Sở Hồng Thiên, nói: “Còn không mau xin lỗi tiền bối Tần đi!”
Sở Hồng Thiên cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ và khiếp sợ trong lòng, đi tới trước mặt ông Tần, nói: “Tiền bối Tần, ban nãy đều là do tôi ăn nói không đúng, vẫn mong ông đại nhân đại lượng!”
Ông Tần lạnh lùng cười nói: “Bỏ đi, nếu tiền bối Thiên Minh Tử đã lên tiếng rồi thì chuyện này cũng coi như thôi! Có điều, ông phải nhớ kỹ vào cho tôi, ông là người của Thiên Sơn chứ không phải là Long Tôn của điện Thần Long!”
Những lời này của ông ta cực kỳ có tính sỉ nhục, rõ ràng đang so sánh Sở Hồng Thiên giống như một con chó đi bên cạnh Tiêu Chính Văn!