Nghe Thiên Minh Tử nói vậy, đám người võ tông liền vỗ tay tán thưởng.
Nếu Tiêu Chính Văn thật sự dập đầu xin lỗi Ngụy Nguyên Cát thì không chỉ Tiêu Chính Văn mất mặt, mà sau này bọn họ đều có thể cưỡi lên đầu Tiêu Chính Văn.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, đám người võ tông vô cùng hào hứng.
Vì vậy, trong bữa tiệc, mọi người lần lượt nâng ly kính Thiên Minh Tử, Thiên Minh Tử cũng cư xử dễ gần, không hề khách khí.
Ngay cả một người bình thường như Lâm Đàm đến kính rượu, Thiên Minh Tử cũng đứng lên chào hỏi, đối xử lịch sự hơn với Lâm Đàm.
Lâm Đàm cầm ly rượu, cảm thán nói: “Đây mới là phong phái của nhân vật lớn, không giống như tên Tiêu Chính Văn ngông cuồng ngạo mạn kia, ngày thường không coi chúng tôi ra gì!”
Trước đây Lâm Đàm đã đích thân đến chào hỏi Tiêu Chính Văn, nhưng chuyện đó lại là lịch sử đen tối đối với Lâm Đàm.
Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ việc Lâm Đàm công khai kêu gọi, nên để Vy Hào xây dựng trường học ở Hoa Quốc, hơn nữa Hoa Quốc cũng không nên can thiệp vào trường tư của người ta.
Ông ta còn gọi một cách hoa mỹ đây là tinh thần khế ước!
Lời nói của ông ta lập tức bị mọi người trong Hoa Quốc mắng chửi. Nếu ông ta là một thương nhân bình thường thì không sao, mấu chốt là Lâm Đàm còn là ông trùm truyền thông hàng đầu của Hoa Quốc.
Dựa vào thế lực của mình, Lâm Đàm không chỉ điên cuồng trấn áp tiếng phản đối, mà còn bí mật phái người đi ám sát vài người chính nghĩa!
Sau khi Tiêu Chính Văn biết được tin này, anh đã bảo Hắc Băng Đài ra tay xử lý. Ngay khi Lâm Đàm nghe tin Hắc Băng Đài muốn xử lý ông ta, ông ta đã chạy đến chỗ Tiêu Chính Văn để giả vờ đáng thương.
Bởi vì lúc đó Tiêu Chính Văn đang vội đi Âu Lục, cho nên mới không hỏi lại chuyện này,
Ở phía bên kia, trong phòng họp trên tầng cao nhất của khách sạn Vạn Long, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang ngồi đối diện với Chu Chấn Long.
Khương Vy Nhan đích thân đứng lên, rót một tách trà cho Chu Chấn Long: “Ông Chu, mời dùng trà!”
Chu Chấn Long vội vàng đứng dậy, hai tay cầm tách trà, nịnh nọt nói: “Tiêu phu nhân khách khí quá! Không ngờ cô không chỉ xinh đẹp mà còn dễ gần như vậy!”
“Không dám, ông Chu, mời ngồi!”
Khương Vy Nhan nói xong rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng cười nói với Chu Chấn Long: “Chuyện ngày hôm nay vất vả cho ông Chu rồi, ông hãy thay tôi gửi lời cảm ơn đến gia chủ nhà họ Chu!”
Chu Chấn Long gật đầu nói: “Cậu Tiêu, đây là việc chúng tôi nên làm. Nhưng tôi thật sự không hiểu, tại sao cậu Tiêu lại để Thiên Minh Tử ra mặt như vậy?”
“Gia chủ vốn có ý để cậu Tiêu đích thân ra tay đánh bại cao thủ huyết tộc!”
Thực ra trong lòng Chu Chấn Long cũng không phục, Thiên Minh Tử là cái thá gì chứ?
Nếu so về thực lực thì Chu Chấn Long nhường ông ta hai tay cũng có thể đánh bại ông ta.
Mỗi khi nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Thiên Minh Tử, Chu Chấn Long hận đến mức không thể xé xác ông ta thành trăm mảnh.
“Thực ra lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng những lời nói của ông Chu tối qua đã khiến tôi từ bỏ ý nghĩ này!”
“Ồ?”
Chu Chấn Long ngạc nhiên, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khó hiểu, ông ta chưa từng khuyên Tiêu Chính Văn điều gì.