“Sếp Khương, bên dưới có một nhóm khách, họ nói muốn cô mời một bữa, thật ra… thật ra là muốn ăn quỵt”.
Sắc mặt quản lý hơi khó coi nói.
Hả?
Khương Vy Nhan không khỏi nhíu mày nói: “Khách thế nào, dẫn tôi đi xem thử”.
Từ khi Vạn Long đi vào hoạt động đến nay chưa từng có chuyện như vậy.
Khương Vy Nhan biết tính tình Tiêu Chính Văn nên cũng không muốn làm lớn chuyện này.
Chỉ cần đối phương đừng quá đáng thì dù chỉ thu về giá vốn cũng có thể để họ rời đi.
Nên cô mới đi theo quản lý xuống sảnh lớn tầng một.
Cửa thang máy mở ra, Khương Vy Nhan bước ra khỏi thang máy sau quản lý, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Không ít các ông lớn võ tông đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vì họ nghĩ Khương Vy Nhan chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù Tiêu Chính Văn danh tiếng lừng lẫy nhưng Khương Vy Nhan lại không được họ xem trọng.
Cho đến khi nhìn thấy Khương Vy Nhan, họ mới thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai!
Người ở đó có thể so sánh cấp bậc với Khương Vy Nhan có lẽ cũng chỉ có một mình Thiên Minh Tử.
Khương Vy Nhan sải bước đến trước mặt đám người Thiên Minh Tử, mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là chủ của khách sạn này, xin hỏi các vị có gì cần tôi giúp không?”
Sở dĩ cô không nhắc đến mấy yêu cầu của Khổng Thiên Thu là muốn cho đối phương một bậc thang đi xuống, phòng trường hợp cả hai bên đều cảm thấy khó xử.
Nhưng cô vừa dứt lời, Lâm Đàm
Nghe ông ta nói thế Khương Vy Nhan nhíu mày nói: “Ồ? Sếp Lâm nói thế là sao?”
Lâm Đàm chắp hai tay sau lưng, chỉ vào ông Tần và Không Thiên Thu nói: “Hai vị họ đều là lão làng của năm đại danh sơn, còn người ở giữa chính là anh hùng của Hoa Quốc hôm nay đã đánh bại huyết tộc, tiền bối Thiên Minh Tử”.
“Cô là chủ tập đoàn Vy Nhan, sao còn không gọi một tiếng tiền bối?”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ là một doanh nhân hợp pháp, không phải người trong võ thuật, tôi chỉ đến đây giải quyết vấn đề với thân phận là chủ khách sạn, lẽ nào lời nói của tôi có gì không ổn sao?”
Khương Vy Nhan vẫn mỉm cười từ tốn nói.
“Sao cô có thể nói như thế? Tiền bối Thiên Minh Tử…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Khương Vy Nhan đã ngắt lời: “Sếp Lâm, xin hỏi ông có thể làm chủ được cho bọn họ sao?”
Vừa nghe nói thế, khuôn mặt già của Lâm Đàm đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trợn mắt nhìn Khương Vy Nhan.
Ông ta không dám tiếp lời câu này, đừng nói đến làm chủ, ông ta chẳng có tư cách làm con chó sai vặt cho người ta nữa kìa.
“Quả nhiên là người phụ nữ của Tiêu Chính Văn, miệng mồm đanh đá lắm”.