“Chưởng giáo… cứu tôi!”
Tư Mã Minh Húc lớn tiếng kêu cứu, chạy thục mạng vào cổng Ngọc Khuyết Cung.
Trước lúc Tiêu Chính Văn chạy vào cổng Ngọc Khuyết Cung, một người đàn ông trung niên mặc quần áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn, chắn đường của anh lại.
“Chàng trai này, mọi chuyện đều có chừng mực, giết người chẳng qua càng khiến bản thân mình đau khổ, vậy tại sao phải đuổi cùng giết tận chứ?”
Người đàn ông trung niên có khí thế hơn người, trong giọng nói mang theo hàm ý chân thật đáng tin!
“Giết người rồi dập đầu thì được tha? Không thể nói thế được, bây giờ các ông tự mình giao hắn ra hay tôi đến Ngọc Khuyết Cung bắt người đi?”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn cửa núi của Ngọc Khuyết Cung, giọng nói lạnh như băng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào ngoài lãnh thổ thật chứ không phải chiến trường ngoài lãnh thổ.
Không gian này quả thật khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy khá ngạc nhiên.
So với thế tục bị ô nhiễm bởi công nghiệp thì nơi này lại vẫn sơn nước hữu tình, trong rừng thi thoảng vang lên từng tiếng chim hót.
Ngay cả không khí cũng có mùi thơm ngọt ngào.
So sánh với thế tục, chỉ riêng về môi trường thôi, ngoài cảnh giới đã có ưu điểm hơn nhiều rồi.
“Cậu nhóc, cậu có biết Ngọc Khuyết Cung là nơi nào không? Sao có thể để cậu khinh thường được?”
Khí thế của người đàn ông trung niên lại tăng thêm một chút, thậm chí trên người còn xuất hiện một tia sáng màu vàng.
Ngay khi hai bên giằng co với
Sau đó khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng dâng lên.
“To gan lắm, dám làm loạn ngay trước cửa núi Ngọc Khuyết Cung”.
Từ trong Ngọc Khuyết Cung vang lên tiếng hừ, giọng nói đó cực kỳ có lực như thể tiếng sấm trên trời, làm chấn động cả một phương trời.
Dường như mỗi một chữ đều chứa ý tứ hàm xúc trời đất, mỗi một âm thanh đều chấn động.
Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Tư Mã Minh Húc cũng thở phào, chỉ cần bảo vệ được mạng này của mình thì sẽ có ngày ông ta tìm đến Tiêu Chính Văn để trả món nợ này.
Mặc dù ông ta không thể làm gì Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể động đậy dù chỉ một tấc khi đối mặt với Ngọc Khuyết Cung, dù sao hàng ngàn năm nay chưa từng có ai dám tự ý xông vào Ngọc Khuyết Cung.
Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người từng đến Ngọc Khuyết Cung, nghe nói ngay cả ông cụ năm đó khi đến Ngọc Khuyết Cung cũng phải đi bộ đến trước sơn môn, đi ba bước lạy chín lạy.
Huống gì là một người không có môn phái, càng không có lai lịch gì như Tiêu Chính Văn?