“Nhà họ Chu không so được với nhà họ Lý, càng không thể so sánh với nhà họ Tư Mã, thế nên…”
Nói đến đây Chu Chấn Long bất lực thở dài.
Thật ra Chu Chấn Long không phải không muốn ra tay, mà trong hoàng tộc, nhà họ Chu không phải là gia tộc mạnh nhất, so với mấy hoàng tộc lớn ở thời kỳ thượng cổ đó, căn cơ của nhà họ Chu còn kém xa.
Một lần đắc tội với Ngọc Khuyết Cung và nhà họ Tư Mã đồng nghĩa với việc ép nhà họ Chu vào trong đường cùng.
Thế nên dù Chu Chấn Long có lòng cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
“Thảo nào, Ngọc Khuyết Cung và tộc Tư Mã có thế lực quá lớn ở ngoài lãnh thổ, nếu hai nhà đó mà kết hợp với nhau, e là chỉ có gia tộc họ Doanh mới có thể đánh lại họ”.
“Đáng tiếc, danh tiếng của Tiêu Chính Văn vẫn chưa truyền vào ngoài lãnh thổ, gia tộc họ Doanh lại sáng chói như vậy, không thể nào ra tay giúp đỡ”.
Lý Chính Đạo cũng bất lực thở dài.
Dù là nhà họ Lý cũng không dám dễ dàng đắc tội với Ngọc Khuyết Cung.
Dù sao nhà họ Lý của Lý Chính Đạo cũng không phải là hoàng tộc, mà là thế hệ sau của Tam Nguyên Lý Tịnh.
Mặc dù chỉ khác có một chữ, nhưng cách biệt căn cơ giữa hai gia tộc Lý không phải chỉ là một nửa.
Nếu hoàng tộc họ Lý lên tiếng, ít nhất Ngọc Khuyết Cung sẽ nể mặt hoàng thất Lý Đường, dù không giao Tư Mã Minh Húc ra, cũng sẽ không làm hại gì đến Tiêu Chính Văn.
Lúc này đám người Khổng Thiên Tường cũng chạy đến ngoài lãnh thổ, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Ngọc Khuyết Cung và Tiêu Chính Văn.
Dù sao Tiêu Chính Văn vẫn là người đầu tiên ở thế tục đi vào ngoài lãnh thổ bằng cách này.
Hơn nữa người mà anh đang đuổi giết lại là thiếu cung chủ tương
Thái độ hiện giờ của Ngọc Khuyết Cung đã rất rõ ràng Tư Mã Minh Húc phải được bảo vệ, còn Tiêu Chính Văn thà chết không lùi được.
Hai bên đã đến mức giương cung bạt kiếm.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên giơ tay vào không trung, một thanh kiếm dài ba tấc bay vào lòng bàn tay ông ta.
“Cậu có nhận ra thanh kiếm này không?”
Người đàn ông trung niên cầm chặt thanh kiếm dài trong tay kiêu ngạo nói.
Hiện tượng lạ trong Ngọc Khuyết Cung vừa rồi là do thanh kiếm này phát ra, những người ở đó gần như liếc nhìn một cái đã nhận ra thanh kiếm này – kiếm Tử Hà.
Đây là một trong số ít các bảo vật trấn cung của Ngọc Khuyết Cung.
Kiếm Tử Hà này vừa vung đòn ra thì máu đã văn tung tóe trong năm bước.
Vũ khí cao cấp này có cách biệt cực lớn với đao kiếm bình thường, thậm chí có thể khiến một đệ tử bình thường mạnh hơn gấp mấy lần.
Huống gì cảnh giới và sức chiến đấu của người đàn ông trung niên lại vượt xa Tiêu Chính Văn, có thể nói Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tiêu Chính văn vốn dĩ đã bình tĩnh cũng nổi cơn giận không tên.
“Xem ra ông định lấy thần binh ra để chèn ép tôi?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, một luồng sáng quẹt qua, kiếm tần Vương lập yuwsc bay vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Thân kiếm Tần Vương hơi động đậy, ý chí chiến đấu bỗng dâng lên.