Trên thế giới này còn có người thật sự xem mình thành sự tồn tại như thần thoại, đúng là nực cười.
“Hừ, chiến thần bất bại? Ngay cả Bạch Khởi cũng không dám nói lớn lối như thế, núi này cao có núi cao hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, không hiểu được đang đợi cậu ta ở phía trước là gì”.
Bạch Chiến Sinh cười khẩy, lạnh nhạt nhìn Tiêu Chính Văn đang kiêu ngạo đứng trong không trung.
Dù là bản thân Bạch Chiến Sinh từng gặp rất nhiều người mới trong thế hệ trẻ, chỉ xét riêng về thành tựu, bất kỳ ai trong số họ cũng không thua kém Tiêu Chính Văn.
Nhưng kết quả thế nào?
Có một ai không phải bị các thế lực lớn đánh cho không ngẩng đầu lên nổi, cuối cùng đều biến mất, biến thành một hạt cát trong dòng lịch sử.
“Có phải chiến thần bất bại hay không không quan trọng, giết các ông không cần chiến thần bất bại gì đó”, Tiêu Chính Văn đáp lại.
“Bọn tôi biết cậu rất thành thạo về trận pháp không gian, thậm chí cậu đã có thể biến ra rồng thật bằng trận pháp, quả thật nên gọi là người đầu tiên từ xưa đến nay”.
“Mặc dù hai người bọn tôi cũng rất xem trọng cậu, thậm chí có thể nói là không đến lúc bất đắc dĩ bọn tôi cũng không muốn đối đầu với cậu”.
“Nhưng cậu không nên năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn của huyết tộc”.
Sau khi Pháp Thiên tức giận hét lên một tiếng, một luồng sương màu đỏ che phủ cả bầu trời phía Tây Bắc.
Trong màn sương đó vang lên từng tiếng gào thét, chém giết, không khí cũng tràn ngập khí tức mùi máu tanh.
Phía sau hầu tước Đồ Thiên, từng luồng ánh sáng màu đỏ máu bỗng dâng trào lên, che phủ cả màn trời phía Tây Nam, lúc này ông ta như thể đã hợp thành một thể với vùng
“Chỉ dựa vào một mình cậu mà còn muốn giết hai người bọn tôi, cũng xem trọng bản thân mình quá đấy nhỉ? Cậu nghĩ trong huyết tộc không ai có thể làm gì được cậu sao?”
Nói rồi hầu tước Pháp Thiên giơ tay lên, một luồng máu bắn ra.
Trong màn sương sau lưng ông ta lập tức biến thành hàng ngàn mũi tên màu đỏ, dày đặc như mưa phùn, đồng loạt bắn về phía Tiêu Chính Văn.
Hàng ngàn mũi tên màu đỏ tạo thành một cơn lũ không gì có thể ngăn được xuyên qua không khí.
Đám người Bạch Chiến Sinh quan sát trận chiến ở bên dưới trợn to mắt kinh ngạc nhìn đòn tấn công tuyệt thế này cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Số mũi tên màu đỏ đó đều ẩn giấu huyền cơ bên trong, chỉ cần bị bắn trúng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chết vô cùng thảm thiết.
Dù là một trăm, một ngàn mũi tên cũng khó là tránh được, huống gì là hàng chục ngàn?
Có thể nói ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp bảy cũng chỉ có năm mươi phần trăm nắm chắc phần thắng khi đối mặt với đòn tấn công này.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn vô số mũi tên lao đến, lúc này gương mặt anh lộ ra vẻ trầm ngâm.
Ngay lúc mũi tên gần như chạm vào quần áo Tiêu Chính Văn, anh bỗng giơ tay lên vẽ ra một màn sáng màu vàng.