Tiếng động lớn đó phát ra từ trong từng tấc đất của núi Côn Luân như thể đang tuyên bố gì với thế giới này.
“Không! Không…”
Lúc này cuối cùng Pháp Thiên cũng cảm thấy sợ hãi, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền nát khiến nỗi sợ của ông ta càng tăng lên, đôi mắt vô thần nhìn Lôi Hải đáng sợ đó.
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn đánh một cú vào mặt Pháp Thiên khiến ông ta rơi từ trên cao xuống.
Đồ Thiên ở bên cạnh vừa xoay người định bỏ chạy lại bị Tiêu Chính Văn đánh trúng vào sau lưng. Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, nửa người Đồ Thiên lập tức nổ tung.
Máu chảy dọc xuống theo vết thương của Đồ Thiên, nhưng lúc này ông ta lại không hề để tâm đến vết thương trên người mình.
“Chẳng phải các ông nói muốn khiến Tiêu Chính Văn tôi chết không nơi chôn thân sao?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đánh một cú vào người Đồ Thiên, chỉ nghe tiếng xương cốt gãy nát, cột sống của Đồ Thiên bị Tiêu Chính Văn đánh gãy.
Cơ thể Đồ Thiên rơi xuống đập mạnh xuống chỗ Pháp Thiên, lúc này Pháp Thiên vừa bò dậy lại bị Đồ Thiên đập vào người ngã xuống lần nữa.
“Chẳng phải các ông nói muốn giết hết tất cả bạn bè người thân của tôi sao? Bây giờ giết được một người tôi xem thử”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn tiến một bước đến gần Pháp Thiên và Đồ Thiên, vươn tay ra túm lấy Pháp Thiên nhấc lên.
“Tiêu Chính Văn, bọn tôi thua thì thế nào? Cậu dám giết bọn tôi sao?”
“Bọn tôi là cấp dưới của đại công tước huyết tộc, giết bọn tôi thì huyết tộc chắc chắn sẽ không để yên cho cậu”.
“Dù thực lực của cậu mạnh nhưng cậu dám chống đối với cả huyết tộc sao? Cậu chỉ là một con kiến bé nhỏ trước mặt huyết tộc thôi”.
Pháp Thiên và Đồ Thiên cùng lúc phát ra tiếng gào tuyệt vọng.
Chuyện đã đến mức này, họ cũng chỉ có thể lấy con
Thực lực của đại công tước huyết tộc cao đến mức nào, thậm chí đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn dám khiêu chiến với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thật sao?
“Các ông không phải là người đầu tiên nói ra mấy lời này, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, nhưng tôi sẽ không để các ông chết dễ thế đâu. Thế chẳng phải phung phí của trời lắm sao?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Lôi Hải Côn Luân.
Trong Lôi Hải được vô số sấm chớp tạo thành như có một đôi mắt đang nhìn về phía bên này.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái với cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm đó.
Tiêu Chính Văn có thể chắc chắn chủ nhân của đôi mắt này là một người cực kỳ đáng sợ, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé với sức mạnh vĩ đại khủng khiếp này.
“tiêu Chính văn! Cậu dám!”
Thấy Tiêu Chính văn lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Lôi Hải Côn Luân, Pháp Thiên lập tức nghĩ đến một khả năng.
Tiêu Chính Văn muốn vứt hai người họ vào trong Lôi Hải để làm vật thí nghiệm.
“tại sao không sao? Giết các ông chính là Lôi Hải Côn Luân chứ không phỉa Tiêu Chính văn tôi, nếu đại công tước mà các ông nói muốn báo thù, hoàn toàn có thể đánh nhanh với chủ nhân của Lôi Hải này.”