“Rửa sạch tội nghiệp của tôi? Ông còn có mặt mũi nói mấy lời này cơ à?”
“Trương Lăng Phong!”
Nghe Tiêu Chính Văn gọi mình, Trương Lăng Phong dùng hết sức lực cuối cùng miễn cưỡng ngẩng đầu lên đáp.
“Tôi nghĩ anh đã thắng trận đấu này rồi, anh nghĩ sao?”, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một luồng khí tím bao vây lấy Trương Lăng Phong, sau đó uy lực quanh người hắn bỗng biến mất.
Trương Lăng Phong cảm thấy cả người rất thoải mái, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt biết ơn: “Tôi xin nhận sự trừng phạt của vua Bắc Lương”.
Vua Bắc Lương?
Những lời Trương Lăng Phong nói đã tỏ rõ nhà họ Trương đã hoàn toàn quay về với thế tục, hơn nữa còn công khai thừa nhận địa vị của Tiêu Chính Văn.
“Chỉ là…”
Không để Trương Lăng Phong nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên ngắt lời: “Công bằng nằm ở lòng người, mọi người đều nhìn thấy động tác nhỏ của Hứa Văn Long”.
“Một thứ vô dụng, kém cỏi thắng anh bằng thủ đoạn đê hèn, vốn dĩ đã phá vỡ quy tắc, thế nên theo lý Hứa Văn Long nên bị loại khỏi trận”.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Tên họ Tiêu kia”.
Nghe thế Hứa Văn Long không khỏi nổi giận.
Ở cả ngoài lãnh thổ, ai mà dám nói hắn là tên kém cỏi?
“Hả?”
Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc nhìn Hứa Văn Long, khiến hắn sợ hãi lùi về sau mấy bước, cúi đầu xuống, thậm chí không dám đánh rắm nữa kìa.
“Tiêu Chính Văn, đó chỉ là lời nói từ một phía cậu, hơn nữa có ai nghe,
Triệu Kế Hồng đắc ý nhìn người dưới võ đài, với tình hình hiện tại, có ai còn xem lời Tiêu Chính Văn nói là gì chứ?
Hơn nữa đến bây giờ mà Tiêu Chính Văn còn cố chấp, đúng là không biết sống chết.
Nếu mà ở ngoài lãnh thổ thì người như thế đã bị xé xác thành trăm mảnh từ lâu, xem ra mình vẫn đánh giá Tiêu Chính Văn quá cao.
Vốn dĩ Triệu Kế Hồng cũng rất ngưỡng mộ phong thái thấy chết không sợ của Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này ông ta lại nghi ngờ Tiêu Chính Văn chỉ đang cố ý bày ra bộ dạng như thế thôi.
Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn bênh vực Trương Lăng Phong, đúng là nực cười.
Mà Tiêu Chính Văn vừa nói như thế lập tức khiến đám người Lương Cảnh Long dấy lên một tràng chế giễu, thậm chí không ít người còn tỏ vẻ khinh thường, liên tục lắc đầu với Tiêu Chính Văn.
Đã sắp chết đến nơi rồi mà Tiêu Chính Văn còn nói ra mấy lời không biết xấu hổ như thế?
Trước đó anh không có đối thủ nhưng bây giờ đối mặt với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn anh có tư cách gì lớn lối như vậy?