Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn ngồi ngay ngắn như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Anh thuận tay cầm chén trà trên bàn đá bên cạnh lên, thoải mái nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi đặt chén trở lại chỗ cũ, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Kế Hồng nói: “Dựa vào ông mà cũng muốn giết tôi ư?”
Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn có hàn khí bức người, chỉ nhìn Triệu Kế Hồng một cái mà suýt chút nữa làm cho ông ta sợ hết hồn.
Đừng thấy khoảng cách giữa ông ta và Tiêu Chính Văn gần trong gang tấc mà lầm, có Sáng Thế Hạo Thiên đang trấn thủ ở đây, cho dù ông ta có trăm lá gan, cũng không dám có ý định giết Tiêu Chính Văn!
Mấy người khác sợ tới mức không dám hít thở một hơi, đối mặt với hai vị cường giả cái thế này, bọn họ thậm chí còn không có gan lên tiếng biện giải.
Giờ phút này, bọn họ mới hiểu được tại sao Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh như vậy.
Chuyện đến nước này, bọn họ mới nhận ra rằng thì ra từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn đang bày ra một cái bẫy cho bọn họ, chứ không phải rơi vào bẫy của bọn họ.
“Nhân cơ hội thi đấu hôm nay, bốn người các ông liên thủ giết Tiêu Chính Văn tôi? Không biết là tôi ngây thơ hay là các ông quá ngây thơ”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa từ từ đứng dậy đi đến chỗ bốn người, cười nhạt với Triệu Kế Hồng: “Không phải là ông muốn báo
Báo thù?
Triệu Kế Hồng lấy đâu ra dũng khí đó?
Vào lúc này, không chỉ bốn người họ bị Sáng Thế Hạo Thiên bao vây trên đỉnh Thiên Sơn, không làm được gì, mà đến Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn ở cách xa hàng nghìn dặm cũng bị bao vây bởi trận pháp của Sáng Thế Hạo Thiên.
Chỉ cần giơ tay, ba ngọn núi danh tiếng này sẽ không còn tồn tại.
Đừng nói đến việc để ông ta ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, ngay cả mở miệng ra nói ông ta cũng không có dũng khí.
Bạch Chiến Sinh lúc này đứng sững sờ ở một bên, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, đại não cũng bị ngắt mạch rồi.
“Thế nào, không dám ra tay sao?” Tiêu Chính Văn cười giễu cợt nhìn Triệu Kế Hồng.
“Tiêu…”
“Bốp!”
Triệu Kế Hồng chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay tát vào mặt ông ta.
Cú tát này để lại dấu vết năm ngón tay rõ ràng mồn một trên mặt Triệu Kế Hồng.
“Sao, cảnh giới Nhân Hoàng là rất ghê gớm rồi à? Tự cho rằng ông là Nhân Hoàng thì có thể nói một là một nói hai là hai ư? Có thể bóp méo sự thật hả?”
“Tôi…”
“Bốp!”