Dù một kiếm này của Tư Mã Lôi kinh động trời đất, nhưng dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần, đợi đến này ông ta quay lại, Tiêu Chính Văn đã là cảnh giới gì cũng rất khó nói.
Hơn nữa mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và năm đại danh sơn hết sức vi diệu, dù không có chuyện “Phá Quân” này thì Hằng Sơn cũng không buông tha cho anh.
Tính cách của Long Ngao rất cứng rắn, Tiêu Chính Văn nhất thời không tìm được trận pháp thích hợp cho anh ta để anh ta tập luyện, vừa lúc anh đọc được ghi chép về “Phá Quân” trong Thiên Sơn Thư Lục nên mới cố ý chạy đến Hằng Sơn một chuyến.
Thế nên cho dù Độ Ách Chân Quân có đe dọa thế nào, Tiêu Chính Văn tuyệt đối không nhường lại.
Độ Ách Chân Quân hung hăng nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, lúc này ông ta hoàn toàn bất lực không thể làm gì Tiêu Chính Văn ngoài việc nói mấy lời đe dọa.
“Cậu Tiêu thật ra bất kể là chuyện gì vẫn nên dĩ hòa vi quý, nếu không sẽ có một ngày đại nạn ập đến”, mặt mày Độ Ách Chân Quân méo xẹo lớn giọng nói.
“Phá Quân” đã bị Tiêu Chính Văn bày trò lấy mất, đó không chỉ đơn giản mà mất đi thể diện mà còn có nghĩa là đã giao mạng của Hằng Sơn vào trong tay Tiêu Chính Văn.
So ra thì hành động quỳ xuống của Triệu Kế Hồng không là gì cả, người thiệt chịu nhiều nhất ngược lại là Hằng Sơn.
“Chẳng phải lúc nãy ông đã nói rồi sao, đại tài của Hằng Sơn sẽ đến tìm tôi đòi lại, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện này vẫn không muộn”.
Nói rồi mấy người Tiêu Chính Văn biến thành một luồng sáng rồi biến mất không thấy đâu.
Sau khi quay về Long Kinh, Tiêu Chính Văn lại bảo Long Ngao nhất định phải chuyên tâm nghiên cứu, nhanh chóng thành thạo “Phá Quân”, còn nói với Long Ngao đòn tấn công
Nghe anh nói thế Long Ngao vui mừng không thôi.
Uy thế của đòn tấn công đó quả thật là kinh thiên động địa.
Hơn nữa khí thế vô song đó cũng khá phù hợp với phong cách của anh ta.
Vừa sắp xếp xong mọi thứ, Độ Thiên Chân Nhân gọi đến.
“Chủ thượng, có một thanh niên muốn gặp cậu, người này có lai lịch không nhỏ”.
Giọng điệu nói chuyện trong điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân khá nghiêm trọng.
“Ồ? Người nào thế?”, Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày hỏi.
“Nữ Đế, người nhà họ Võ”.
Độ Thiên Chân Nhân đáp.
Ôi!
Võ Lan Anh?
Tiêu Chính Văn vô thức đáp: “Được rồi, tôi lập tức về Sơn Thành”.
Đặt điện thoại xuống, Tiêu Chính Văn đi đến phòng luyện võ của Khương Vy Nhan, sau khi chỉ dạy cô xong mới nói: “Người nhà họ Võ ở ngoài lãnh thổ bỗng tìm đến, thời gian này có thể anh phải đi khỏi Long Kinh một thời gian”.
“Nếu có việc gì em cứ bàn với Tần Vũ là được, nếu người của năm địa danh sơn đến gây rắc rối, anh có thể quay về bất cứ lúc nào.”
Nghe thế Khương Vy Nhan lo lắng nói: “Nhà họ Võ ngoài lãnh thổ? Sẽ không gây phiền phức gì chứ?
“không đâu, mặc dù hoàng đế Lan Anh có danh tiếng không tốt trong lịch sử, nhưng đó đều là do môn đồ nhà họ Khổng cố ý bôi nhọ, trong thời gian nữ đế tại vị, uy danh Hoa Quốc vang khắp bốn biển, phía Bắc đánh Cao lâu Ly, phía Tây chính chiến các nước ở Tây Vực, sức mạnh quốc gia được phô trương, cũng không phải là người ngốc.”