“Hôm nay tôi đến chỉ muốn thăm anh Tiêu, mong sau này có thể gần gũi với anh Tiêu nhiều hơn”.
Nói rồi Võ Anh Hào lấy một hộp gỗ từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
Hộp gõ đó vừa được lấy ra, không khí xung quanh lập tức thay đổi, thậm chí có thể nghe loáng thoáng tiếng gió thổi.
Mở chiếc hộp ra, bên trong lại là một số chất như ion điện đang lúc tụ lại lúc phân tán, mỗi lần các vật chất như ion điện này phân tán hay tụ lại thì không gian xung quanh đều sẽ bị bóp méo lại.
“Đây là…”
Dù Tiêu Chính Văn đã từng gặp rất nhiều thứ lạ, lại có Thiên Sơn Thư Lục trong tay nhưng cũng không phải cái gì trên thế gian này Tiêu Chính Văn cũng biết.
Suy cho cùng thế giới này có quá nhiều sự vật bí ẩn.
“Anh Tiêu từng nghe nói đến “Vô Cực” chưa?”, Võ Anh Hào nói.
Vô cực chỉ là một tên gọi mà võ tông thời xa xưa đặt cho loại vật chất này, tương truyền năm đó lão quân vì uống phải vật chất này mới có thể trở thành đạo chính thống vô thượng.
Sau đó trở về phía Tây đi thẳng đến tầng mây, cơ thể hóa thành thánh.
Tiêu Chính Văn khá ngạc nhiên nhìn Võ Anh Hào, anh cũng không biết nhiều về vật chất này, vì trong cả bộ Thiên Sơn Thư Lục cũng chỉ ghi chép vài câu thôi.
Dù sao Vô Cực này đã tung hoành mấy ngàn năm ở Hoa Quốc, cũng chỉ từng xuất hiện vài lần mà thôi, thuộc về một trong số vật chất hiếm có ở thế gian.
Không ngờ nhà họ Võ lại hào phóng như thế, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng khá bất ngờ.
“Món đồ quý giá như vậy e là tôi khó mà nhận”, Tiêu Chính Văn không vội nhận hộp gỗ trong tay Võ Anh Hào mà như có điều suy nghĩ nói.
“Anh Tiêu quả nhiên kiến thức nhiều, tôi nghĩ chắc anh đang thắc mắc tại sao nhà họ Võ lại vung tay hào phóng như thế đúng chứ?”, Võ Anh Hào đặt hộp gỗ lên bàn, đẩy nhẹ nó sang bên phía Tiêu Chính Văn.
Lần này nhà họ Võ có chuyện muốn nhờ Tiêu Chính Văn, hơn nữa nhà họ Võ đã biết Tiêu Chính Văn lĩnh hội được cảnh giới tối cao của nguyên khí, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào khu vực trở lại nguyên trạng nên mới tặng món bảo vật này để mượn chút sức lực của Tiêu Chính Văn.
Trên nguyên khí tức là trở về nguyên trạng, ý của nó là buông bỏ sự ràng buộc của tất cả từ trường, chân khí, nguyên khí, chân thật tìm về với cõi lòng của mình.
Sở dĩ con người vừa là linh trưởng của vạn vật trong thế giới, vừa có khả năng tiềm tàng vô tận, mà mục tiêu cuối cùng của tập võ là khai phá hết toàn bộ tiềm năng.
Thế nên cấp bậc này được mọi người gọi là Quy Chân.
Sở dĩ các đại tài Đế Cảnh ở thời xa xưa thường được đặt nên là Chân Võ Đại Đế, Chân Nguyên Đế Quân, chính là vì họ đã lĩnh hội được cảnh giới Quy Chân này.
“Bưng trà lên!”
Tiêu Chính Văn quay sang dặn dò với Độ Thiên Chân Nhân.