“Theo sư phụ được biết, muốn lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn, cảnh giới cũng là một trong những yếu tố mấu chốt, một khi đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, hoặc tu vi cao hơn cảnh giới Nhân Vương cấp năm thì sẽ mất đi cơ hội đạt được Thánh Huyết của Đế Tuấn, vĩnh viễn!”
“Mọi việc chưa đến phút cuối cùng, tuyệt đối đừng nên chọn phe một cách tùy tiện, Thiên Sơn đã không còn chịu đựng nổi những cơn cuồng phong bão tố!”
Sở Hồng Thiên thở dài, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, lắc đầu!
Lúc vừa quay về thế tục, ông ta đương nhiên cũng là người đầy hoài bão.
Nhưng hôm nay thì sao? Chỉ có thể trở thành một hạt cát trong cả thế giới huy hoàng này mà thôi!
Nghe xong lời của Sở Hồng Thiên, đám đệ tử Thiên Sơn cũng rối rít cúi đầu.
Sở Hồng Thiên nói không sai, nếu Tiêu Chính Văn có thể chỉ dạy cho người khác đột phá đến cảnh giới Nhân Hoàng, thì cảnh giới đó đối với Tiêu Chính Văn là cái thá gì cơ chứ?
Khổng Tề Thiên thì sao?
Ông ta và Tiêu Chính Văn chưa từng giao đấu, chưa phân thắng bại, kết quả nếu như đúng theo lời Sở Hồng Thiên nói, vẫn chưa biết được ai chết dưới tay ai đâu, lỡ như chọn phe sai thì đó sẽ là tai họa ập đầu đối với Thiên Sơn!
Cùng lúc đó, mấy người Triệu Kế Hồng cũng thầm bàn tán với nhau chuyện này, thời gian Khổng Tề Thiên trở về cũng thật trùng hợp!
Lúc Thánh Huyết của Đế Tuấn sắp xuất hiện, cũng là ngày Tiêu Chính Văn đương lúc nổi trội!
Tuy bọn họ không biết dụng ý thực sự của nhà họ Khổng, nhưng điều này đã nói lên rằng, thiên tài chân chính với hào quang chói sáng sắp đến thế tục!
“Anh
Mấy người Triệu Kế Hồng dù gì cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, cho dù nói chuyện hay làm việc thì đều không thể nói năng hàm hồ như mấy thế tử kia!
Càng không thể qua loa bởi vì ân oán cá nhân được!
“Bây giờ chúng ta cũng không biết được thực lực của Tiêu Chính Văn, trước mắt chỉ có thể xác định rằng, ba tên đàn em của cậu ta có thể chém giết cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một!”
“Như vậy, thực lực của Tiêu Chính Văn chỉ có hơn chứ không kém!”
“Ngoài ra, lúc Khổng Tề Thiên ở cảnh giới Chủ Soái cũng từng chém giết nhiều cao thủ Nhân Hoàng, điều này chứng tỏ, Khổng Tề Thiên cũng không phải cây đèn cạn dầu!”
“Vì thế, kết cục cuối cùng rất khó phán đoán, tôi chỉ có thể nói đây là thế cục hai con hổ tranh đấu!”
Triệu Kế Hồng nheo mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Đương nhiên không phải do Triệu Kế Hồng đã thay đổi cái nhìn với Tiêu Chính Văn sau sự kiện của Triệu Khang.
Chẳng qua, bất kỳ một câu nói nào vào thời khắc này cũng liên quan đến số mệnh của Tung Sơn, thậm chí cả Hoa Sơn, nếu tùy tiện kết luận thì không chỉ sẽ hại Thiên Hà Đạo Quân mà ngay cả chính ông ta cũng phải chịu liên lụy!