Chương 128: Ông Kiều Bát
Người nhà họ Lâm sợ bị đuổi khỏi biệt thự Mặt Trời số một nên không dám hó hé gì cả, mặt mày xám ngoét mà rời đi. Nhưng trong lòng bọn họ lại là sự phẫn nộ cùng cực. Một lần nữa, bọn họ lại bị Tân Vũ Phong tát vào mặt!
Nếu có cơ hội, nhà họ Lâm hận đến mức không thể không lăng trì Tân Vũ Phong để thỏa mối hận trong lòng.
“Tần Vũ Phong, chuyện ban nấy là sao vậy?”
Lúc này, Lâm Kiều Như chợt nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự tò mò.
Lúc trước Tần Vũ Phong nói với cô rằng, căn biệt thự này là do anh thuê, cô không hề nghỉ ngờ gì cả. Ai ngờ ngay ngày đầu tiên dọn vào ở đã thấy nhiều phú hào quyền quý đến tặng đủ loại đủ kiểu lễ vật quý giá. Giá trị của mấy món lễ vật này, e là còn quý giá hơn cả căn biệt thự nhỉ?
“Ha ha…” Tân Vũ Phong cười cười giải thích: “Mấy tên nhà giàu kia đều muốn qua anh để kết bạn với Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân nên mới tặng quà để nịnh hót đấy. Không phải lúc trước nhà giàu số một là họ Đường cũng khiến người ta phải dâng lên thẻ hắc kim vô cùng quý giá sao?”
Nghe những lời này, Lâm Kiều Như liền hiểu ra. Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân, tiếng tăm vang khắp Đại Ninh, là truyền kỳ trong giới kinh thương! Nếu có thể kết bạn cùng nhân vật bực này, đối với mấy tên nhà giàu kia mà nói chính là cơ hội ngàn năm có một. Một buổi buffet cũng đã bỏ ra hàng chục tỷ, mà nếu quen biết được với Tổng giám đốc Phong Vân thì đúng là vô cùng quý báu. Khó trách bọn họ lấy lòng Tần Vũ Phong như vậy!
“Nhưng mà, anh dựa vào quan hệ với Tổng giám đốc Phong Vân để nhận lễ vật thì không tốt lắm đâu!” Lâm Kiều Như nhăn đôi mày xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm hiện lên nét lo lắng.
“Yên tâm đi!” Tân Vũ Phong âu yếm nhéo mũi cô, giải thích “Anh làm vậy không phải là vì nhận lễ thu tiền, mà là để chèn ép nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm kiêu ngạo như thế, không những chiếm mất biệt thự Mặt Trời số một, còn muốn chơi nổi. Hôm nay, anh làm vậy là để khiến nhà họ Lâm mất mặt trước những phú
“Như vậy thì được”
Lâm Kiều Như thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cong cong, trên má ẩn hiện hai cái má lúm đồng tiền. Trong lúc lơ đãng để lộ ra nét quyến rũ khiến lòng người như tan ra, chỉ hận không thể cưng chiều, yêu thương cô cả đời.
Cùng lúc đó, đám người nhà họ Lâm ồ ạt về tới biệt thự Mặt Trời số một. Vốn dĩ là tiệc mừng thọ của bà nội nhưng trên mặt bọn họ không có chút xíu vui mừng nào. Cả đám mặt xám ngoét như tro tàn, lại giống như nhà có tang sự.
“Đáng ghét! Lại là thăng nhãi Tần Vũ Phong làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!”
Có người càng nghĩ càng giận, chửi đổng.
“Anh ta đuổi hết khách khứa đi rồi, nhà họ Lâm chúng ta ở Dương Hải này xem như hoàn toàn không thể ngẩng đầu được!”
“Tên nhãi kia kiêu ngạo cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm!”
“Không sai! Nếu không có quan hệ với Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân thì anh ta làm gì có được cái cảnh tượng kia!”
“Haiz, nhưng người ta có Tổng giám đốc Phong Vân chống lưng, chúng ta không làm gì được anh ta cả!”
Hôm nay nhà họ Lâm chịu nhục nhã đến vậy nhưng cũng không dám trả thù.
Cái danh chói sáng của Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân thật quá vang dội, Tần Vũ Phong giống như giữ bên mình một lá bùa hộ mệnh vậy.
“Hừi”
Đột nhiên, Lâm Hoàng Quân cười gắn, trong mắt hiện lên sự độc ác: “Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân là người có tiền, chung quy lại cũng là người làm ăn. Ở Dương Hải này cũng có người không sợ anh ta.”
“Là ai thế?”
Một kẻ trong đám con cháu tò mò hỏi. Ánh mắt của những người khác cũng lia đến chỗ Lâm Hoàng Quân, vô cùng mong đợi câu trả lời.
“Ông Kiều Bát!”
Lâm Hoàng Quân dài giọng. Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều toát lên vẻ hoảng sợ, da gà toàn thân thi nhau nổi lên, cả người run bần bật.
Ông Kiều Bát!