Chương 168:
Ông Kiều Bát nhìn vào cánh cổng tù †ừ từ mở, trong mắt đầy vẻ hứng thú điên cuồng.
Để báo thù chủ tịch Phong Vân, ông †a phải trả vô số cái giá, mờ được vị ma vương bị nhốt ở tầng cuối cùng sâu nhất của nhà tù đen này ra!
Huyết Lang!
Đây chính là tên tội phạm khét tiếng nhất trong lịch sử từ trước tới nay của Dương Hải.
Chỉ cần đề cập đến tên của hắn ta thôi, đã đủ khiến người ta sợ hãi rồi.
Nghe đồn, hắn vốn là sát thủ chính trong một chức nào đó, những cường giả đã chết trong tay hắn, nhiều vô số kể.
Sau đó, hắn thực hiện vụ thảm sát giết diệt môn, tắm máu cả Vương gia của Dương Hải, từ bà già 80 tuổi đến đứa trẻ sơ sinh, không một ai sống sót.
Vụ án này đã làm trấn động một thời, người người kêu thân.
Đế Đô đã đặc biệt phái đi một đội nhỏ để điều tra, bày ra thiên la địa võng, cuối cùng mới có thể tóm được tên Huyết Lang này.
Nhưng suy xét từ rất nhiều khía cạnh, vẫn chưa thi hành hành quyết, mà vẫn luôn giam giữ ở tầng sâu nhất trong nhà tù đen.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Một tiếng bước chân, vang lên trong màn đêm, khiến người ta rợn tóc gái.
Chỉ thấy một ông già gầy gò, từ trong ngục đi ra.
Thoạt nhìn, khuôn mặt không có một tí thịt nào, giống như một bộ xương khô.
Như thể sắp từ giã cõi đời rồi, không có một chút tính uy hiếp nào.
“Xin hỏi… ông là Huyết Lang đúng không?”
Ông Kiều Bát bước đi rón rén hỏi, nhưng trong lòng lại nổi lên một sự nghi ngờ.
Anh ta thực sự không thể nào nghĩ ra được mối liên hệ giữ một Huyết Lang giết người không chớp mắt, và ông già ở trước mắt.
“Không sai! Khụ khụ……”
Ông già gật gật đầu, đột nhiên ho ra một vệt máu đỏ tươi, phun lên quần áo ông Kiều Bát.
Ông Kiều bát, xem ra Huyết Lang trong truyền thuyết, cũng chẳng qua chỉ có thế này!”
Vệ sĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói: “Những năm qua ở trong tù, ông ta có lẽ đã phế rồi, bộ dạng yếu ớt này đến con gà còn giết không nổi!”
“Hỗn xược, không
Đột nhiên, Huyết Lang quay đầu nhìn về phía vệ sĩ, trong mắt lóe lên ý lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười:” Người trẻ tuổi, xem ra cậu đối với tôi, rất là không phục đúng chứ? Nếu đã như vậy, chúng ta đến đấu vài chiêu?”
“Đánh thì đánh, tôi sợ ông chắc?”
Vệ sĩ kia cực kỳ tự tin trực tiếp giơ lên một nắm đấm lớn, hung hăng ném tới trước mặt Huyết Lang.
Một đấm này lực đạo thực sự rất mạnh.
Nếu là người bình thường bị đánh trúng thì nhất định sẽ chấn thương não.
Nhìn thấy cảnh này ông Kiều Bát cũng không ngăn lại, trong lòng ông ta thầm có một chút chuyện tính toán vừa hay mượn cơ hội này, để thuộc hạ thử xem bản lĩnh của Huyết Lang!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Răng rắc!”
Huyết Lang đột nhiên duỗi thắt lưng, gân cốt sống dậy, cơ bắp ầm ầm, giống như một con mãnh hổ đang ngủ, đột nhiên tỉnh dậy.
Khí thế mạng mẽ, giống như phong ba bão táp, tràn ra bốn phương tám hướng.
“Không hay r sĩ kia toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy lạnh tới cắt da cắt thịt, từ lòng bàn chân dâng lên tới đỉnh đầu, giống như rơi vào hầm băng, không thể động đậy.
Anh ta từ trước đến nay chư từng gặp phải đối thủ nào đáng sợ như vậy!
Giống như gặp phải ma quỷ!
“va”
Huyết Lang hét lơn.
Một sáng bắt mắt cầu vồng trắng, phun ra từ miệng ông ta, giống như một đạo kiếm thần rút ra khỏi vỏ, nhất thời đánh trúng vào ấn đường của vệ sĩ kia.
Chỗ ấn đường, lập tức đổ máu, nhìn mà phát hoảng “Bùm!”
Vệ sĩ cao lớn mất đà ngã xuống đất, biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Chết ngay tại chỗ!
Nhanh !
Từ lúc Huyết Lang ra tay, đến khi vệ sĩ bị giết, trước sau cộng lại đều chưa đến một giờ.