Chương 174
Một thân phận khác”
Ông Kiều Bát trong lòng vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức nảy sinh ra một điềm báo chẳng lành dữ dội.
Trên thế giới này, người có thể phớt lờ Long chủ Đường Tứ Hải, đếm được trên đầu ngón tay, ít vô cùng.
“Chẳng lẽ…cậu là tám đại hoàng tộc, hay là hậu duệ tướng quân?”
Ông Kiều Bát run rẩy hỏi, giọng nói bắt đầu run lên.
Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn lấy ông ta, trong mắt toát lên sự độc đoán không gì có thể sánh bằng, lạnh nhạt nói: “Tôi không phải hoàng tộc, cũng không phải giống nòi tướng quân!”
“Nhưng hoàng tộc, giống nòi tướng quân khi gặp tôi, cũng phải cúi đầu nghe theo!”
“Bởi vì, tôi là chiến thần Thiên Vũ”
Nói xong, Tần Vũ Phong từ trong túi lấy ra một tấm lệnh bài.
Xung quanh tấm lệnh bài, có chín con rồng lượn vòng, thể hiện sự uy nghiêm của bậc đế vương.
Và ở vị trí chính giữa, khắc lên hai chữ lớn…
Thiên Vũ!
Đây là lệnh chiến thần, chỉ duy nhất chiến thần vô song mới có thể nắm giữ nó.
Lấy tấm lệnh bài này ra, có thể điều động quân lính, cho dù là chủ tịch thành phố ở Dương Hải, cũng phải nghe lệnh, nếu dám trái lệnh, chém trước tấu sau!
Lúc này, Tần Vũ Phong tay cầm lệnh bài, oai phong lãm liệt.
Khí thế ngất trời bùng phát từ trong cơ thể, dường như có thể quét ngang tám phương, trấn áp Cửu Châu.
Vương giả đến thì mọi người đều phải phục tùng.
“Vù…”
Toàn thân ông Kiều Bát đang run lên dữ dội, như thể bị sấm đánh trúng vậy, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, tận sâu tâm hồn cũng vì điều này mà run lên.
Chiến thần Thiên Vũ, đây chính là truyền thuyết trong đội quân Đại Ninh!
Người ta đồn rằng anh đã chiến đấu hàng nghìn trận, và lập được nhiều chiến công lẫy lừng.
Dưới trướng một người, trên hàng tỉ người!
Ông Kiều Bát không ngờ rằng, chủ tịch Phong Vân hoá ra lại là chiến thần Thiên Vũ trong huyền thoại!
Chẳng trách… có thể phớt lờ Long
Tứ Hải Triều tuy mạnh, nhưng chiến thần Thiên Vũ thống lĩnh biên giới phía bắc, sở hữu triệu người hung bạo, nếu như huy động toàn bộ lực lượng, đủ để quét sạch mọi kẻ địch!
Lúc này, ông Kiều Bát cả đầu tê dại, hối hận đến ruột cũng tái mét cả lên.
Tần Vũ Phong nói xong, bèn trực tiếp buông cái tay đang nắm lấy cổ áo của ông ta.
Trong khoảnh khắc.
Ông Kiều Bát rơi từ độ cao trăm mét xuống.
“Đùng!”
Vài giây sau, cơ thể của ông ta đập mạnh xuống đất, ngã tan tành, máu bắn tung toé.
Một người thông minh xuất chúng trong thế giới ngầm, đã chết như vậy, kết thúc cuộc đời tội lỗi.
Tần Vũ Phong lấy điện thoại ra, gọi cho Quách Nam Hà của cục cảnh sát Dương Hải.
“Ông Kiều Bát đã chết, huy động lực lượng cảnh sát, quét sạch thế lực còn lại của nhà họ Kiều, trả lại một tương lai tươi sáng cho Dương Hải!”
“Vâng, chiến thần đại nhân!”
Quách Nam Hà hành động ngay lập tức.
Trước đây, Tần Vũ Phong bị bắt vào †ù, Quách Nam Hà cũng trong một lần tình cờ biết được Tần Vũ Phong là chiến thần Thiên Vũ.
Đối với mệnh lệnh của Tần Vũ Phong, ông ta không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào.
Hơn nữa, nhà họ Kiều vốn đã là khối u ác tính của Dương Hải, phía chính phủ đã muốn diệt trừ từ lâu, nhưng mãi không tìm thấy cơ hội.
Bây giờ ông Kiều Bát đã chết, như rắn mất đầu.
Nếu có thể tóm trọn cả lưới thì đối với Quách Nam Hà mà nói, đây chính là một công tích ngất trời.