Chương 176: “Anh kiếm em trai tôi sao?”
Lâm Yến Vân nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô ta làm thế nào cũng không ngờ rằng, Tần Vũ Phong đằng đằng sát khí qua đây, hoá ra lại nhắm vào Lâm Hoàng Quân.
“Chị, cái tên cặn bã đó tại sao lại đến đây?”
Đúng lúc này, Lâm Hoàng Quân từ trong biệt thự bước ra, liếc mắt nhìn Tần Vũ Phong và nói: “Bây giờ chị tôi thơm phưng phức, có mấy cậu chủ nhà giàu đều đang theo đuổi chị ấy! Con cóc nhà anh, đừng có đến đây làm phiền chị ấy nữa, cút càng xa càng tốt đi Tần Vũ Phong không nói nhảm với cậu ta, trực tiếp vung tay phải lên, tát mạnh qua đấy.
“Chát!”
Một bạt tai thật lớn.
Lâm Hoàng Quân bị đánh đến sững người, nửa bên má sưng lên cao, vừa đau vừa tức giận: “Đồ nhãi ranh, anh muốn chết à!”
“Một bạt tai còn nhẹ, đây cũng chỉ là mới bắt đầu thôi!”
Tần Vũ Phong giơ năm đấm lên, chuẩn bị tiếp tục ra tay.
“Dừng tay lại!”
Đột nhiên, Lâm Quốc Triều quát lớn, lập tức lao ra ngăn cản, hung dữ quát tháo với Tần Vũ Phong: “Đồ khốn, mày | ra tay mạnh như vậy với Hoàng Quân, có còn tính người không hả?”
“Tính người?”
Nghe thấy từ này, Tân Vũ Phong cũng thực sự tức giận, ánh mắt sắc bén quét khắp mọi nơi.
“Con thú Lâm Hoàng Quân này, dụ dỗ Kiều Thiên Dã đi bắt cóc Kiều Như, đẩy em gái ruột của mình xuống hố lửa!
Là cậu ta mất hết tính người, tán tận lương tâm, bây giờ còn có mặt mũi để nói tính người sao?”
Bị vạch trần nội tình, sắc mặt của những người nhà họ Lâm ở đấy, đều vô cùng khó coi.
Lúc đó, khi Lâm Hoàng Quân đưa ra âm mưu bỉ ổi này, vốn không có ai phản đối cả, mà còn thuận nước giong thuyền, mong muốn trả thù Lâm Kiều Như.
Trong mắt của họ, Lâm Kiều Như chẳng qua chỉ là đứa con gái riêng, trong cơ thể đang chảy dòng máu “bẩn thỉu”, hoàn toàn không thể xem là một thành viên của nhà họ Lâm, cho dù có chết đi cũng không sao cả.
Những năm gân đây, ngay cả Lâm Quốc Triều, người bố này, cũng chẳng hỏi chẳng rằng với cô.
“Mẹ kiếp! Cái con đê tiện Kiều Như đó, không phải đã bình an vô sự, mà còn đã có quan hệ với chủ tịch Phong Vân rồi sao! Cho-dù có khởi-bịnh vấn tội, đáng lễ ra cũng phải là chủ tịch Phong Vân, đến lượt ông sao? Hoàng đế không vội mà thái giám vội!”
Lâm Hoàng Quân hung dữ trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong, trong miệng chửi rủa.
Lâm Yến Vân đứng ở bên cạnh cũng lạnh
“ý gì?” Tần Vũ Phong hỏi ngược lại.
“Anh làm liếm cẩu cho Lâm Kiều Như, nhưng cô ta lại có quan hệ với chủ tịch Phong Vân sau lưng anh, không biết còn đã cắm cho anh biết bao nhiêu cái sừng nữa! Cái con đê tiện đó, chính là gái điếm mài!”
Lời nói của Lâm Yến Vân vô cùng cay độc.
“Nếu như cô muốn chia rẽ mối quan hệ của tôi với Kiều Như, vậy thì là một sai lầm quá ớn rồi!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.
“Tôi nói sai cái gì sao? Một đứa con gái riềng có xuất thân thấp hèn, dựa vào cái gì mà có được sự sủng ái của chủ tịch Phong Vân chứ? Chắc chắn là đã leo lên giường của chủ tịch Phong Vân rồi!”
Lâm Yến Vân điên cuồng hất _ nưỚC bẩn.
“Chát!”
Tần Vũ Phong lại giơ tay lên và tát một bạt tai, đánh mặt vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Yến Vân, ngay lập tức hiện ra năm dấu ngón tay màu đỏ.
“Anh… anh lại có thể đánh tôi sao?”
Lâm Yến Vân che mặt lại, khó tin kinh ngạc thốt lên.
Tần Vũ Phong vẻ mặt chán ghét, hoàn toàn không muốn nhìn cô ta nhiều hơn nữa, càng không tin lời bôi nhọ của cô ta.
Lâm Kiều Như giống như một đoá hoa sen thánh thiện vậy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không bị vấy bẩn bởi sự đen tối của xã hội.
Ngược lại, Lâm Yến Vân, yêu thích hư vinh, theo đóm ăn tàn, vì lợi ích mà có thể bất chấp thủ đoạn.
Trước đây, cô ta đến văn phòng của chủ tịch Phong Vân, chính là muốn chủ động hiến thân, tự hiến mình làm cái gối ngủ.
Nhưng cô ta làm thế nào cũng không ngờ rằng, chủ tịch Phong Vân chấn động cả Dương Hải, chính là Tân Vũ Phong ở ngay trước mắt!
“Thằng nhãi ranh, dám đánh con trai con gái của tao, bà đây liều mạng với mày!”
Dương Nguyệt Dung bắt đầu nổi điên lên, cầm lấy cái bình hoa, ném thẳng về phía Tần Vũ Phong.
“Mẹ kiếp!”
Tần Vũ Phong cười lạnh lùng, ngay lập tức chạy đến phía sau lưng của Dương Nguyệt Dung, đưa chân ra khiến bà ta vấp ngã.