Chương 186 Biệt thự số 66.
Lâm Kiều Như đang mặc một chiếc yếm, mái tóc dài được búi lên, đang nấu bữa trưa trong bếp.
Trong khoảng thời gian này, cô và Tần Vũ Phong đã sống chung, bây giờ trông cô chẳng khác gì một cô vợ nhỏ cả.
Tất nhiên, cả hai đều tôn trọng đối phương như khách, từ đầu đến cuối chưa hề đi đến bước cuối cùng.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Lâm Kiều Như mở cửa sổ ra, nhìn thấy hàng chục nhân viên bảo vệ đang đang hùng hổ xông tới, dẫm nát rất nhiều hoa và cây mà cô cẩn thận trồng.
“Tần Vũ Phong, có chuyện gì vậy?”
Lâm Kiều Như bị dọa sợ, bắt đầu trở nên lo lång.
“Đừng sợ, anh ra ngoài xem thử!”
Tần Vũ Phong đi ra ngoài, sắc bén liếc nhìn mấy nhân viên bảo vệ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người đàn ông trung niên, nói: “Tổng giám đốc Lư, ông có ý gì đây? Cho dù ông là ông chủ lớn của khu biệt thự thì cũng không thể xâm phạm vào nhà riêng, phải không?”
“Anh Tần, phiền anh dọn đi ngay lập tức! Biệt thự Star River không chào đón anh!”
Tổng giám đốc Lư trầm giọng nói.
“Ý ông là gì?”
Tần Vũ Phong nhưởng mày, giọng nói càng lạnh hơn: “Tổng giám đốc Lư, căn biệt thự số 66 này không phải là do ông mà là do bạn tôi tặng cho tôi, ông không có tư cách đuổi tôi ra ngoài!”
“Anh Tần, tôi cũng không còn cách nào khác. Nếu không đuổi anh đi, tôi sẽ phải đối mặt với họa sát thân! Mong anh đừng làm khó tôi nữa!”
Tổng giám đốc Lư khổ sở, lời nói đầy bất lực.
“Là do Hạng Hồng Vũ chỉ đạo?”
Tần Vũ Phong lập tức phản ứng lại.
“Haiz…”
Tổng giám đốc Lư thở dài nói tiếp: “Anh Tần, anh hiểu được là tốt! Nói thật, tôi cũng không muốn đắc tội với anh, nhưng người chống lưng cho Hạng Hồng Vũ chính là chiến thần Thiên Vũ!”
“Tôi không dám chọc tức một người có địa vị cao như vậy! Mong anh dọn dẹp rồi dọn ra ngoài… hay là tôi tìm cho anh một căn nhà ở nơi khác?” Tần Vũ Phong nghe vậy thì nhíu chặt mày, trong lòng càng không vui.
Không ngờ… Hạng Hồng Vũ lại dùng tên của chính mình để làm mưa làm gió ở bên ngoài! “Không được! Hôm nay tôi vẫn sẽ ở căn biệt thự này!”
Giọng điệu của Tần Vũ Phong rất kiên định. Nếu cứ thể mà chuyển ra ngoài một cách dễ dàng, không phải chứng tỏ rằng mình đang sợ Hạng Hồng Vũ sao?
Làm như vậy sẽ chỉ làm tăng thêm sự kiêu ngạo
Tần Vũ Phong lấy điện thoại di động ra, lập tức gửi tin nhắn cho Dương Bách Xuyên.
Đợi một lúc, tổng giám đốc Lư hơi mất kiên nhẫn, vẻ mặt âm trầm,nói: “Anh Tần, sức kiên nhẫn của tôi có hạn, anh đừng có mà được nước làm tới! Anh không có khả năng khiêu khích chiến thần Thiên Vũ, tôi cho anh một lời khuyên, lập tức dọn ra khỏi đây!”
“Tần Vũ Phong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, sao anh có thể xúc phạm chiến thần Thiên Vũ được?” Lúc này, Lâm Kiều Như không thể ngồi yên được nữa, lập tức bước tới hỏi.
Tần Vũ Phong kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra ở biệt thự số một.
Biết được nguyên nhân của sự việc, Lâm Kiều Như tự trách: “Đều tại tôi, có phải tôi là gánh nặng của anh không? Lần này lại vì tôi mà gây ra rắc rối lớn như vậy?”
“Cô nhóc ngốc nghếch!”
Tần Vũ Phong gãi gãi chóp mũi của cô: “Lâm Vũ Yến đối xử với anh chị em như vậy đúng là tâm hồn rắn rết, dù có làm như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không dừng lại! Nếu đã như vậy, chúng ta hãy chiến đấu với bọn họ đến cùng! Hơn nữa, rõ ràng là một chiến binh đến từ trại Thần Sách lại thực sự nghĩ rằng mình có thể dùng một tay che trời sao?”
Nói đến cuối, giọng nói của Tần Vũ Phong đầy uy nghiêm.
Anh là đại lão của trại Thần Sách, rất nghiêm khắc với những người ở dưới, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát nào.
Hành vi của Hạng Hồng Vũ đã chạm đến giới hạn của anh!
Không thể dung thứ “Không thể chậm trễ hơn nữa! Tất cả nhân viên bảo vệ, cùng nhau ra tay, ném hai người bọn họ ra ngoài!”
Tổng giám đốc Lư đột nhiên ra lệnh.
“Vâng!”
Hàng chục nhân viên bảo vệ bắt đầu di chuyển, vây quanh Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như với vẻ dữ tợn, chuẩn bị ra tay.
Lâm Kiều Như tái mặt vì sợ hãi, vô thức choàng tay qua cánh tay của Tần Vũ Phong, bắt đầu run rẩy.
“ầm ầm ầm!”
“ầm ầm ầm!”