Chương 378: Quyết định rời đi
Chiều tối, khách sạn Hoàng Gia.
Sau khi uống một cơ số nguyên đan, điều tức một đêm, sắc mặt Giang Thần cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
“Đô đốc, anh đã thấy khá hơn chưa?”
Triệu Quân lo lắng hỏi Giang Thần, làn sóng xung kích tối qua chí ít cũng là cấp 10, nếu là thời hoàng kim của Đô đốc, tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng anh đã bị trọng thương, giờ lại dùng toàn lực để kháng sóng xung kích, chỉ e thương thế lại nặng thêm.
Thực tế đúng là như vậy, Giang Thần phải dùng Huyền Thanh để chống sóng xung kích, thương thế lập tức liền trở lại, đây còn là đã có linh đan đợt trước hỗ trợ, nếu không, tình hình sẽ trầm trọng hơn thế.
“Trước mắt không có gì đáng lo, nhưng nguyên đan dùng kèm theo không bằng linh đan, phải nhanh chóng tìm ra Chu Linh Thảo!”, Giang Thần khàn giọng giao phó.
“Vâng, thưa Đô đốc, vừa nãy Giang Nam truyền tin tới, nghe nói Chu Linh Thảo sẽ xuất hiện tại một buổi đấu giá ở Giang Nam vào tháng sau!”, Triệu Quân vồn vã nói.
“Vậy thì tốt! Dù trả giá nào cũng phải lấy được nó!”, Giang Thần nói.
Lúc này, Trương Miêu bỗng điện thoại tới.
“Chủ tịch, anh và phu nhân vẫn ổn chứ?”, Trương Miêu cẩn thận hỏi thăm.
“Ừm, xảy ra chút mâu thuẫn, không ngờ cô cũng biết rồi?”, Giang Thần cười khổ.
“Là thế này, sáng hôm nay cô ấy tới công ty, nộp đơn từ chức cho phòng nhân sự, giờ đã rời đi rồi!”, Trương Miêu giải thích.
“Từ chức rồi à?”, Giang Thần ngẩn người, anh thở dài, nói: “Cứ để cô ấy đi đi!”
“Chủ tịch, tôi cảm thấy anh và cô ấy nhất định có hiểu lầm gì đó, tôi có thể cảm nhận được, cô ấy vẫn quan tâm anh, hai vợ chồng ấy mà, có lời gì cứ nói với nhau là xong chuyện!”, Trương Miêu an ủi anh như một người chị, thấy hai người căng thẳng như này, cô ta cũng thấy lo thay.
“Ừm, tôi rõ rồi chị Miêu!”, Giang Thần cúp máy, cười khổ một tiếng, hiểu lầm giữa anh và Vương Tuệ Lâm, đâu dễ dàng gỡ bỏ như thế.
Đầu tiên là vụ hiểu nhầm bởi Viên Vũ Nhiên và Tần Tuyết ở nhà hàng đồ Âu Jasmine, sau đó lại vì bắt buộc mà phải nói ra những lời trái sự thật ở tòa nhà Viên thị.
Thật đúng là hai đòn chí mạng!
Muốn giải thích rõ ràng e là không dễ!
Lúc này, Điêu Đại Tráng đột nhiên xuất hiện.
“Anh rể, tối qua anh còn tâm trạng ngủ à, chị tôi sắp bỏ đi rồi!”, cậu ta gấp gáp nói.
“Hử? Cô ấy định đi đâu?”
“Bảo là đi Giang Nam, vé cũng mua hết rồi, lúc này có lẽ đang ở phòng chờ!”, Điêu Đại Tráng mất kiên nhẫn nói.
Mặc dù cậu ta đã giải thích, anh rể là vì kéo dài thời gian mới nói vậy, anh ấy cũng đã liều mạng để chống đỡ loạt bom đạn sau cùng kia.
Nhưng chị họ nhất định không chịu nghe, đòi đi bằng được, trông có vẻ muốn chia tay với anh rể thật rồi.
“Triệu Quân, chuẩn bị xe, chúng ta tới trạm xe!”, Giang Thần thở dài, xốc lại tinh thần, đứng dậy.
Bà xã sắp chạy mất, anh cũng không thể ngồi đây mãi được.
…
Trạm xe phía bắc Vân Sơn, phòng chờ.
Vương Tuệ Lâm kéo vali, ánh mắt lạc lõng, đi về phía cổng soát vé.
Anh ấy không tới!
Có lẽ, những lời anh ấy nói là thật.
Cô cứ tưởng Giang Thần cho cô một cái khách sạn, chia cô nửa tài sản, vậy là thật lòng yêu cô.
Giờ mới phát hiện mình đã nhầm.
Đối với những người nghèo, tiền có thể là thước đo cho sự thật lòng.
Nhưng với một người đàn ông trên đỉnh cao vọng trọng, núi tiền núi bạc cũng chẳng đáng là gì!
Không phải phụ nữ đòi hỏi quá nhiều, mà là do họ thiếu cảm giác an toàn.
Vương Tuệ Lâm kiêu hãnh, độc lập, nhưng một khi yêu thật lòng, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Dù Điêu Đại Tráng đã giải thích, nhưng cô vẫn muốn làm rõ một số chuyện.
Không thể phủ nhận, tình cảm giữa cô và Giang Thần có vài vấn đề.
Vấn đề không phải ở Viên Vũ Nhiên hay Tần Tuyết.
Mà là cô càng ngày càng không hiểu rõ người chồng này của mình!
Anh giống như một câu đố.
Ba năm, gặp ít xa cách nhiều, đã xảy ra những việc gì, anh là người như thế nào, một người làm vợ như cô, lại không hề hay biết.
Vậy nên, cô muốn rời đi một thời gian, cho đôi bên không gian riêng, nghiêm túc xem xét lại cuộc hôn nhân này.
Chương 379: Khó xử
“Alo? Yến Tử, bây giờ tớ chuẩn bị đi Giang Nam, khả năng sẽ ở chỗ cậu một thời gian…”
Vừa lên tàu, Vương Tuệ Lâm đã gọi điện cho một người bạn tên là Lưu Yến, quen biết lúc ở Mỹ, hiện đang mở một tiệm cafe tại Giang Nam.
Lần này tới Giang Nam không hề một mình.
Đoàn tàu từ từ khởi động, một bóng người cao ráo đứng trên sân ga, hai bàn tay vịn chặt vào lan can, ánh mắt xa xăm nhìn theo.
“Đô đốc, tại sao không giải thích rõ ràng với phu nhân?”, Triệu Quân khoác áo lên vai Giang Thần, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Chuyện có thể nói rõ ràng thì không cần giải thích, chuyện cần giải thích, chưa chắc có thể nói rõ ràng!”, Giang Thần thở dài, tự than một câu rồi cười khổ.
Lúc hai người đi xuống sân ga, điện thoại chợt đổ chuông.
Là Giang Tùng gọi tới.
“Anh Giang Thần, vụ Lý Đại Bảo có chút rắc rối, bên toàn án gọi điện gây áp lực cho em, với cả người nhà họ Phạm cũng tới Vân Sơn rồi, cục trưởng Lưu cũng đang khó xử…”, Giang Tùng có chút ái ngại nói.
Hôm đó anh ta đã thề chắc như đinh đóng cột với Giang Thần rằng sẽ đích thân giám sát vụ án, ít nhất cũng phải khiến Lý Đại Bảo ngồi tù một năm, nhưng giờ e là không làm được rồi.
“Người bên tòa án?”
Giang Thần bật cười, lạnh nhạt nói: “Kẻ tôi muốn trừng trị, cho dù là người từ thủ đô tới cũng vô ích! Giờ tôi sẽ qua đó, nếu cậu không hoàn thành nổi, vậy để tôi tự ra tay!”
Anh cúp máy, cùng Triệu Quân đi tới cục.
Lý Đại Bảo lừa em họ anh ký điều khoản bá vương, thậm chí còn định tống tiền anh, nếu để loại rác rưởi này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì đúng là trời đất khó dung!
Lúc Giang Thần tới cục, một chiếc xe Rolls-Royce khác cũng từ từ đỗ ở cổng.
Một phụ nữ trẻ ngoài ba mươi tuổi duyên dáng và sang trọng với một người đàn ông ngoài bốn mươi uy nghiêm bước xuống xe.
“Anh chính là Giang Thần?”, người phụ nữ hỏi anh.
“Tôi là bà chủ nhà họ Phạm, cũng là chị gái Lý Đại Bảo, tôi biết anh có chút thế lực ở Vân Sơn, nhưng phải biết rằng, loại như anh ở Giang Nam chúng tôi chỉ là một thằng ất ơ, một con côn trùng so với nhà chồng tôi mà thôi, vậy nên chuyện của em trai tôi tốt nhất anh đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Lý Tuệ Như vừa bước tới liền quát vào mặt Giang Thần, bộ dạng hung hãn ép người.
Cô ta đã nắm rõ thân thế của Giang Thần, một giám đốc khách sạn ở Vân Sơn mà thôi, so với vô số nhà giàu ở Giang Nam, thực sự không có gì ghê gớm, thậm chí có thể nói là tạp nham.
Cô ta đường đường là bà chủ nhà họ Phạm, sao có thể coi anh ra gì!
“Ngông cuồng!”
Triệu Quân bước mạnh tới, sát khí hừng hực, người phụ nữ kia tức thì sợ hãi lùi lại mấy bước.
“Tôi thấy cậu mới là đồ ngông cuồng!”, người đàn ông trung niên chắn trước mặt, nói lớn: “Đây là cổng Cục Vân Sơn, không lẽ các người định hành hung người khác tại đây ư?”
“Ông là ai?”, Giang Thần ra hiệu cho Triệu Quân lùi về.
“Ông ấy là ai, nói ra e là dọa chết các người!”, Lý Tuệ Như đứng thẳng dậy.
“Cho các người biết, đây là Sở trưởng Hồ tôi mời từ tòa án tỉnh tới!”
“Hôm nay tôi mời Sở trưởng Hồ tới là để các người biết, các người tưởng rằng có thể một tay che trời ở Vân Sơn ư? Chỉ cần Sở trưởng Hồ hạ lệnh, cục trưởng Vân Sơn sẽ phải ngoan ngoãn thả người!”, Lý Tuệ Như đắc ý cười lạnh.
“Sở trưởng Hồ, cô Phạm, tôi không tiếp đón được từ xa rồi!”, lúc mày, phó cục trưởng Lưu Thiết Nam vồn vã đưa người ra đón, Giang Tùng cũng đi cạnh.
Lưu Thiết Nam cũng đã biết vụ án của Lý Đại Bảo, nhắc đến là đau đầu, một bên là nhà họ Phạm ở Giang Nam, một bên là cậu Giang gia thế thâm sâu không lường, ông ta thật sự không dám đắc tội với bên nào hết!
Nhà họ Phạm lại còn mời cả Sở trưởng Hồ, ông ta là sếp lớn ở tòa án tỉnh, nếu lỡ đắc tội, sự nghiệp chắc chắn sẽ đi đời!
“Cậu Giang, cậu tới rồi à!”, Lưu Thiết Nam bối rối chào Giang Thần, không dám lơ là chút nào, dù sao ông ta cũng không dám chọc vào anh.
Đắc tội với người bên tòa án tỉnh, cùng lắm là không được trở thành cán bộ chính thức, nhưng đắc tội với Giang Thần, mười cái đầu cũng không đủ!
Chương 380: Thái độ của cậu Giang
"Cục phó Lưu, ồ đúng rồi, bây giờ ông đã là quyền cục trưởng rồi, oai phong lớn quá nhỉ!", Hồ Văn Hoa đột nhiên cười khẩy nói.
"Tôi gọi điện bảo ông thả người, ông lại không thèm đoái hoài, còn muốn phiền tôi đích thân tới Vân Sơn các ông một chuyến sao?"
Hồ Văn Hoa đi tới ra vẻ khởi binh hỏi tội, dù sao ông ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lưu Thiết Nam, đương nhiên có thể tỏ thái độ của bậc bề trên!
Lưu Thiết Nam lập tức không ngừng than khổ, ông ta đâu phải không muốn thả người, mà là ông ta không dám!
Dù sao người mà Lý Đại Bảo đắc tội là Giang Thần, nếu như ông ta thả Lý Đại Bảo ra vậy thì chẳng khác nào đắc tội với Giang Thần!
Cho nên hai ngày nay, ông ta vẫn luôn bưng bít vụ án của Lý Đại Bảo, có thể tha là tha!
Giang Tùng ở bên cạnh cũng tỏ ra khó xử, anh ta cũng biết Lưu Thiết Nam chịu nhiều áp lực thế nào.
"Sao hả, Lưu Thiết Nam, Hồ Văn Hoa tôi đã đích thân tới đây, lẽ nào ông vẫn không thả người?", sắc mặt Hồ Văn Hoa tối sầm lại, cảm thấy Lưu Thiết Nam có hơi không biết điều.
Dù sao đối phương có thể từ chức cục phó lên được cục trưởng, hơn phân nửa là nhờ vào ông ta.
Bây giờ đối phương lại dám không nghe lời ông ta?
Lưu Thiết Nam cười khổ lắc đầu, rồi nhìn Giang Thần nói: "Cậu Giang, cậu thấy chuyện này..."
Hồ Văn Hoa lập tức bùng nổ, lúc này ông ta đã đứng ở đây rồi, đối phương lại dám trưng cầu ý kiến của một ông chủ sao?
Đây chẳng phải là đang sỉ nhục ông ta à?
"Cục phó Lưu, nghe nói bây giờ ông đang trong giai đoạn then chốt để chính thức lên cục trưởng, ông đừng có hồ đồ!", Lý Tuệ Như bên cạnh cũng vội vàng nhắc nhở.
"Như vậy đi, nếu như bây giờ ông thả em trai tôi ra, tôi sẽ đầu tư cho thành phố Vân Sơn của ông hai tỷ xây trường cảnh sát, hỗ trợ cho sự phát triển bền vững của thành phố Vân Sơn các ông!", Lý Tuệ Như liếc mắt rồi nói.
Lưu Thiết Nam lập tức sững sờ, mấy người thi hành công vụ như Giang Tùng cũng tỏ ra kinh ngạc.
Hai tỷ, xây trường cảnh sát!
Trâu bò thật!
Không hổ là nhà họ Phạm trong tứ đại thế gia, xuống tay quả nhiên hào phóng!
Có điều Lưu Thiết Nam cũng không bị hai tỷ này che mờ mắt, dù sao Giang Thần cũng vẫn chưa tỏ thái độ gì.
Cậu Giang không tỏ thái độ, vậy thì có mười tỷ ông ta cũng không dám nhận!
"Cậu Giang, cậu nói gì đi!", Lưu Thiết Nam cười khổ mở miệng, thực ra ông ta cảm thấy cũng không phải chuyện lớn lắm, Giang Thần xua tay một cái là chuyện này có thể bỏ qua, hai bên cũng không tổn thất gì, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ.
"Cục phó Lưu, vụ án này ông cứ xử lý theo lẽ công bằng, ông yên tâm, xảy ra chuyện gì tôi sẽ đứng sau ông, nếu như có người dám uy hiếp ông, tôi sẽ ra mặt cho ông. Nhưng tên Lý Đại Bảo này bắt buộc phải trừng phạt nghiêm khắc!", Giang Thần cuối cùng cũng lên tiếng bày tỏ thái độ của mình rồi.
"Tay họ Giang kia, anh uống quá chén rồi à?", lúc này Lý Tuệ Như không kiềm chế được mà cười nhạo nói.
"Cục phó Lưu chẳng qua chỉ cho anh chút mặt mũi mà thôi, anh lại thật sự tưởng rằng mình có thể ra lệnh cho cục phó Lưu sao?"
Đùa cái gì vậy chứ?
Cho dù tay này có là côn đồ đầu sỏ.
Thì có thể khống chế được người đứng đầu công an thành phố sao?
Hồ Văn Hoa cũng tỏ ra cười cợt, mặc dù không biết Lưu Thiết Nam trước đó đã có kiêng kè gì, nhưng lúc này ông ta đã đích thân tới Vân Sơn rồi.
Lưu Thiết Nam còn dám không nghe lời ông ta nói?
Trừ khi Lưu Thiết Nam cũng uống nhiều rồi!
Thế nhưng điều không ngờ được là, Lưu Thiết Nam lại thẳng thắn đáp lại lời Giang Thần nói: "Cậu Giang, có câu nói này của cậu thì tôi yên tâm rồi, tôi biết nên làm thế nào!"
Thực ra ông ta chính là đợi câu nói này của Giang Thần!
Dù gì quan hệ giữa ông ta và Giang Thần cũng không ra sao cả, thậm chí lần trước vì chuyện của nhà họ Liêu mà đã gây ra một số hiểu lầm, nếu như ông ta vì Giang Thần mà đắc tội với Hồ Văn Hoa, Giang Thần lại không bảo vệ ông ta thì ông ta sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng bây giờ Giang Thần đã nói ra như vậy rồi thì ông ta còn gì phải băn khoăn nữa!
"Lưu Thiết Nam, ông có ý gì?", Hồ Văn Hoa đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chau mày hỏi.
"Ngại quá sở trưởng Hồ, thông qua điều tra, Tinh Vũ Media quả thực có vi phạm pháp luật mạng internet, hơn nữa còn có hành vi lừa gạt buôn bán, bản thân Lý Đại Bảo cũng có bằng chứng dính líu đến việc đe dọa tống tiền người khác, cho nên tôi không thể thả người ra được!", Lưu Thiết Nam nhìn Hồ Văn Hoa, chính trực nói thẳng.
Dứt bỏ mối quan hệ với Giang Thần thì ông ta như vậy cũng là làm việc công bằng, không có gì trái với pháp luật cả!
"Ông... ông nói cái gì?", Hồ Văn Hoa lập tức sững người, thậm chí còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Đối phương chẳng qua chỉ là một quyền cục trưởng nhỏ bé mà thôi, còn chưa được lên chính thức, vậy mà lại dám làm trái lời ông ta sao?
Lẽ nào không muốn tiếp tục lăn lộn nữa ư?
"Cục phó Lưu, tôi hi vọng ông suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói!", Hồ Văn Hoa lạnh lùng uy hiếp nói.
"Sở trưởng Hồ, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, số tội của Lý Đại Bảo phạt mười năm tám năm đã là ít rồi, tôi sẽ không thả người đâu!", Lưu Thiết Nam lại lần nữa lạnh lùng cười nói.
"Lưu Thiết Nam! Ông phải biết rằng lần này tôi đến là để ra lệnh cho ông, chứ không phải tới chưng cầu ý kiến của ông!"
Hồ Văn Hoa hoàn toàn nổi giận!
Phản rồi!
Phản thật rồi!
Chương 381: Tôi có chuyện muốn hỏi ông đây
Trong giới quan chức, điều kiêng kị nhất chính là cấp dưới phạm thượng, ông ta tới Vân Sơn đã là nể mặt Lưu Thiết Nam lắm rồi, không ngờ Lưu Thiết Nam lại không biết cất nhắc như vậy, không nghe lời ông ta, ngược lại đi nghe lời một tên ất ơ ở đâu?
Lý Tuệ Như cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt tỏ ra không thể tin nổi.
Không ngờ Lưu Thiết Nam ngay đến lệnh của Hồ Văn Hoa cũng không nghe, mà lại thật sự nghe lời một ông chủ nhỏ!
Kẻ này có thể mang lại cho ông ta cái gì?
Có thể giúp ông ta lên chính thức sao?
Có thể cho ông ta hai tỷ sao?
Hồ Văn Hoa mới là cấp trên của ông mà!
Mẹ kiếp, ông ngay đến lớn nhỏ cũng không phân biệt được sao?
"Lưu Thiết Nam, tôi nói lại một lần cuối cùng, tốt nhất ông nên lập tức thả người ra cho tôi, bằng không bây giờ tôi có thể cách chức của ông ngay!", Hồ Văn Hoa lạnh giọng uy hiếp. Dù sao vị trí của ông ta cũng không thấp, việc bổ nhiệm nhân sự cũng là thuộc phạm vi quản lý của ông ta, hoàn toàn có quyền bãi nhiệm Lưu Thiết Nam!
"Sở trưởng Hồ, vậy tôi cũng nói lại lần nữa, bây giờ tôi là quyền cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vân Sơn, có quyền thẩm tra xử lý độc lập với những vụ án ở Vân Sơn! Trừ khi là bên trên hạ lệnh xuống, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không giao người ra cho ông đâu!", Lưu Thiết Nam cũng có chút bực mình, ông ta đã làm ở Vân Sơn này hơn mười năm, cũng có vài mối quan hệ trong giới quan chức.
Hồ Văn Hoa lại dùng thái độ này để nói chuyện với ông ta, khiến lửa giận của ông ta lập tức bốc lên tận đầu.
"Được được được! Được lắm, vậy giờ tôi chính thức tuyên bố, chức quyền cục trưởng này ông không cần làm nữa, tạm thời cách chức điều tra, tất cả sự vụ ở Vân Sơn từ giờ sẽ do tôi toàn quyền quyết định!"
Hồ Văn Hoa âm trầm cười khẩy nói, đồng thời nói với đám người Giang Tùng bên cạnh: "Tôi hạ lệnh cho các cậu ngay lập tức đưa Lý Đại Bảo ra đây cho tôi!"
Nhưng nói xong lại không có ai động đậy, cấp dưới của Lưu Thiết Nam đều ngơ ngác nhìn nhau, nhìn Hồ Văn Hoa như nhìn vật thể lạ.
"Mẹ kiếp, các cậu điếc hết rồi sao? Tôi bảo các cậu đưa người ra các cậu không nghe thấy gì à? Lẽ nào các cậu cũng muốn tạo phản nốt à?", sắc mặt Hồ Văn Hoa không nén giận được nữa, gào lớn lên.
Dù sao ông ta cũng là sếp lớn từ tỉnh xuống, đám tiểu tốt này lại dám không cho ông ta chút thể diện nào ư?
"Ha ha!
Đúng lúc này thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ, Giang Thần chậm rãi đi tới.
"Sở trưởng Hồ, ông thật oai phong quá nhỉ!", Giang Thần lắc đầu.
"Không biết nhà họ Phạm cho ông được bao nhiêu mà khiến ông phải đích thân chạy một chuyến tới Vân Sơn?"
"Có điều xem ra ông công cốc rồi, Vân Sơn này ông nói không ai nghe rồi!", Giang Thần lạnh lùng lên tiếng.
"Oắt con, cậu đừng đắc ý quá sớm!", mặt Hồ Văn Hoa đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, rồi vội vàng rút điện thoại ra, lạnh lùng nói: "Giờ tôi sẽ phái người từ Giang Nam tới, tôi muốn xem xem tên côn đồ nhà cậu có bao nhiêu lá gan mà lại dám coi trời bằng vung như vậy!"
"Đúng vậy! Họ Giang kia, anh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, tưởng mình có thể thông thiên sao? Tôi khuyên anh lập tức thả em trai tôi ra! Bằng không đợi sở trưởng Hồ phái người tới thì mấy người các anh đều vào tù mà ngồi!", Lý Tuệ Như cũng quát ầm lên, ánh mắt khinh miệt.
Vân Sơn?
Chỉ là một thành phố cấp tỉnh mà thôi!
Có thể xuất hiện nhân vật khủng nào?
Còn nhà họ Phạm lại có sức ảnh hưởng ở khắp Kinh Châu!
Cô ta không tin không trị được một tên quê mùa!
Giang Thần lúc này cũng đi sang một bên gọi điện thoại.
Đương nhiên là gọi điện cho cấp dưới của anh, Lâm Chính Quốc.
"Ôi trời, sếp Giang, hiếm thấy anh có thời gian rảnh gọi điện cho tôi, lão Lâm tôi vừa mừng vừa lo!"
"Lão Lâm, ông nói thế hình như đang rất bất mãn với tôi!", Giang Thần trêu ghẹo nói.
"Đâu có đâu có, tôi đâu dám bất mãn với sếp Giang chứ!", Lâm Chính Quốc vội nói.
"Ồ đúng rồi, đợt trước Tiểu Nhiễm gọi điện cho tôi đã nhắc đến anh, nói thật sự cảm ơn anh đã đưa con bé tới trường quân sự Liệt Hỏa! Lần khảo sát tổng hợp này con bé đứng thứ nhất, hơn nữa đã báo danh tham gia vào trại huấn luyện đặc chủng Tây Cảnh rồi, ha ha, con nhóc này có tiền đồ hơn bố nó nhiều!", Lâm Chính Quốc vui mừng cười nói. Dù sao con gái ông ta bây giờ cũng càng ngày càng giỏi giang, giờ ông ta ngày nào ngủ mơ cũng cười tươi.
"Ừ, chuyện uống rượu chúng ta để sau này hãy nói, trước mắt tôi có một chuyện muốn nói với ông đây!"
Giang Thần di chuyển ánh mắt nhìn về phía Hồ Văn Hoa, chợt cười khẩy hỏi: "Ở văn phòng tỉnh các ông có một người tên là Hồ Văn Hoa đúng không?"
Chương 382: Cút về đây cho tôi
"Cậu quen biết cục trưởng Lâm của chúng tôi sao?", Hồ Văn Hoa thấy Quân Tường nói chuyện vui vẻ với người trong điện thoại thì sững lại.
Nhưng chợt không nhịn được lắc đầu.
Cục trưởng Lâm có thân phận thế nào, sao có thể quen biết với một nhân vật nhỏ ở Vân Sơn!
Tên oắt con này chắc chắn đang diễn trò rồi!
"Diễn, tiếp tục diễn đi, ha ha, họ Giang kia, anh đi làm diễn viên cũng được đấy, còn nói cái gì mà quen biết cục trưởng Lâm? Cục trưởng Lâm người ta là nhân vật thế nào, có thời gian để ý đến một nhân vật nhỏ như anh sao?", Lý Tuệ Như cũng không nhịn được cười nhạo nói.
Thân làm người đứng đầu một tỉnh, hàng ngày có trăm công ngàn việc cần xử lý, làm sao có thời gian nói chuyện điện thoại với một con buôn nhỏ ở địa phương, lại còn nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Tay này rõ ràng đang phô trương thanh thế!
Lúc này Giang Thần đã nói qua sự việc với Lâm Chính Quốc một lượt, Lâm Chính Quốc nghe xong đương nhiên cũng nổi trận lôi đình.
Tên Hồ Văn hoa này lại dám lạm dụng chức quyền can dự vào việc thi hành công vụ của địa phương?
Hơn nữa lại còn đắc tội với cấp trên của ông ta, khiến ông ta mất hết mặt mũi với Giang Thần.
Quả là nực cười!
"Sếp Giang, là tôi quản lý không tốt, anh đưa điện thoại cho Hồ Văn Hoa đi, tôi nói với ông ta!", Lâm Chính Quốc trong điện thoại tức giận phừng phừng nói.
Giang Thần lập tức đưa điện thoại ra nói: "Sở trưởng Hồ, lãnh đạo của các ông bảo ông nghe điện thoại này!"
Hồ Văn Hoa đang cười khẩy, nụ cười chợt đông cứng lại, rồi khinh miệt bĩu môi: "Oắt con, đủ rồi đấy, cậu tưởng cậu là ai? Bảo tôi nghe điện thoại thì tôi phải nghe sao? Tưởng tôi cũng bị thần kinh như cậu à?"
Không sai, trong mắt ông ta, Giang Thần chính là một tên thần kinh.
Hơn nữa bệnh còn không nhẹ!
Tự mình độc thoại với cái điện thoại.
Còn thật sự tưởng đang nói chuyện điện thoại với lãnh đạo của ông ta!
Có phải diễn hơi sâu rồi không?
Còn Lâm Chính Quốc đương nhiên đã nghe rõ ràng trong điện thoại, lửa giận lập tức xông lên tận não.
Tên thần kinh?
Hồ Văn Hoa lại dám nói lãnh đạo của ông ta là tên thần kinh?
Mẹ kiếp đúng là ăn phải gan khủng long rồi à?
Lâm Chính Quốc liền cúp điện thoại rồi gọi thẳng vào điện thoại của Hồ Văn Hoa.
Hồ Văn Hoa vẫn còn đang cười cợt, sau khi nhận được điện thoại thì dừng lại một chút, nhìn màn hình hiển thị, biểu cảm chợt đờ đẫn ra.
Mẹ kiếp!
Cục trưởng Lâm!
Cục trưởng Lâm sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho ông ta?
Một dự cảm không lành đột nhiên bao phủ lên đầu ông ta.
"Sở trưởng Hồ? Điện thoại của ông kìa, sao không nghe thế?", Giang Thần mỉa mai nói.
Sắc mặt Hồ Văn Hoa đỏ bừng, tay cũng không kiềm chế được mà run lên.
"Hừ, oắt con, tôi không tin cục trưởng Lâm gọi đến là vì cậu!"
Hồ Văn Hoa miễn cưỡng trấn tĩnh lại rồi vội đi sang một góc nghe điện thoại.
"Alo, cục trưởng Lâm..."
"Alo? Hồ Văn Hoa, mẹ kiếp anh ăn phải gam hùm mật gấu à! Lại dám chạy tới Vân Sơn can dự vào việc của địa phương?", trong điện thoại vang lên một giọng gầm gừ phẫn nộ.
Hồ Văn Hoa nháy mắt run lên lẩy bẩy, điện thoại suýt chút nữa là cũng không cầm chắc được, vội vàng cẩn thận trả lời: "Cục trưởng Lâm, ông nghe tôi giải thích..."
"Tôi không muốn nghe anh giải thích, anh cũng không cần giải thích, giờ tôi chính thức tuyên bố anh không cần giữ chức sở trưởng này nữa, hơn nữa chuyện thăng chức chỉ cần có Lâm Chính Quốc này, sau này anh cũng đừng hòng mơ tưởng đến nữa! Anh lập tức cút từ Vân Sơn về đây cho tôi!", Lâm Chính Quốc lớn tiếng quát tháo.
"Vâng vâng vâng! Cục trưởng Lâm, ông bớt giận, tôi biết mình sai rồi, giờ tôi sẽ về ngay, ông đừng tức giận!"
Hồ Văn Hoa cúp điện thoại, cảm giác sau lưng ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lạnh ngắt, sắc mặt khiếp sợ nhìn về phía Giang Thần, lúc này còn chưa hiểu ra sao.
Người này không phải hạng tôm tép, mà chính là một con giao long ẩn mình tại đầm lầy!
Ông ta đã đá phải tấm hợp kim rồi!
"Sở trưởng Hồ, ông như vậy...", Lý Tuệ Như lúc này cũng nhìn ra được có gì không đúng, không kìm được đi tới hỏi.
"Xin lỗi, cô Phạm, chuyện của em trai cô e là tôi không can thiệp được vào rồi!", Hồ Văn Hoa sắc mặt khó coi mở miệng nói.
"Vụ án này vốn là của phân cục Vân Sơn, tôi sợ là không nhúng tay vào được, tất cả cứ làm theo kết quả xử lý của phân cục Vân Sơn đi!"
Lý Tuệ Như chết sững tại chỗ, rồi nói: "Cục trưởng Hồ, lúc ông đến đâu có nói như vậy, hơn nữa chuyện cháu gái của ông đi du học..."
"Vớ vẩn! Cái gì mà chuyện cháu gái tôi đi du học, tôi vốn không có cháu gái nào cả!", Hồ Văn Hoa lập tức bật thẳng người lên.
Người phụ nữ ngu ngốc này, đúng lúc này sao lại nói với tôi chuyện đó?
Mẹ kiếp, cô muốn hại chết tôi sao?
"Cô Phạm, tôi cũng nhắc nhở cô một câu, em trai cô quả thật đã phạm pháp làm bậy, cho cậu ta bài học ở lại đây để kiểm điểm lại cũng tốt, dù sao chuyện này tôi cũng không lo được đâu, cô tìm cách khác đi!"
Chương 383: Ức Giang Nam
Hồ Văn Hoa nói xong, vội vàng đến bên cạnh Giang Thần cúi người xuống: “Cậu Giang, thật xin lỗi, tôi không biết quan hệ giữa cậu và Lâm Thị Trưởng, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, bây giờ tôi sẽ rời khỏi Vân Sơn ngay lập tức, chuyện nhà họ Phạm không hề liên quan gì đến tôi!”
Hồ Văn Hoa vừa dứt lời, liền trực tiếp bắt taxi ủ rũ rời khỏi đó.
Lý Tuệ Như nhìn Giang Thần với vẻ mặt ngơ ngác, không dám tin vào mắt mình.
Theo tin tức mà cô ta nắm bắt được, tên nhãi này chỉ là ông chủ của một khách sạn mà thôi.
Không ngờ một ông chủ quèn của nơi này lại còn có mối quan hệ tốt đến như vậy.
Lại quen biết với người đứng đầu trong hệ thống???
“Nhãi ranh, xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Không ngờ anh còn có mối quan hệ ở tỉnh lỵ!”, Lý Tuệ Như nhìn Giang Thần bằng một cái nhìn sâu xa.
“Nhưng tôi thật sự không hiểu, em trai tôi ngồi tù thì anh có được lợi ích gì?”, Lý Tuệ Như cau mày nói.
“Thế này đi, chúng ta hãy bàn bạc điều kiện! Nếu bây giờ anh thả em trai tôi ra, những chuyện trước đây tôi có thể không nhắc tới, hơn nữa tôi có thể để chồng tôi hợp tác kinh doanh với anh!”
“Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Có rất nhiều gia tộc hào môn còn cầu mà không được đấy, anh cố mà nắm lấy nó cho thật tốt!”, Lý Tuệ Như thuyết phục bằng một giọng điệu nhã nhặn.
Dù sao nhà họ Phạm cũng là thế gia ở Giang Nam!
Thế gia là gì?
Ba thế hệ gọi hào môn và năm thế hệ gọi là thế gia!
Có thể được gọi là thế gia, ít nhất đã có lịch sử hơn 100 năm hùng vĩ!
Bất luận là giàu sang hay sức ảnh hưởng đều không phải một hào môn bình thường có thể so sánh được, cô ta cảm thấy tên chủ quèn này chắc chắn sẽ cầu còn không được, không có lý do gì để từ chối mới phải.
Nhưng lại nhìn thấy Giang Thần lắc đầu nói: “Cô đề cao nhà họ Phạm của mình quá rồi, đừng nói chỉ là một nhà họ Phạm, cho dù có là nhà tài phiệt Gyeonggi, cũng không là gì trong mắt của Giang Thần tôi!”
“Ngoài ra, em trai cô có kết cục này là do hắn ta đáng bị như vậy. Mong người làm chị như cô lấy đó mà làm gương, đừng tiếp tục gây rắc rối cho nhà chồng của mình nữa!”
Sau khi Giang Thần lạnh lùng nói xong, liền dẫn theo Triệu Quân đi về phía xe, một lát sau liền mất hút ở trên đường.
Lý Tuệ Như chợt sửng sốt một hồi, sắc mặt dần dần sa sầm lại.
Tên nhãi ranh này, không biết đã giẫm phải phân chó gì nên tình cờ quen biết được người đứng đầu hệ thống mà thôi.
Thế mà đã kiêu ngạo đến mức không xem nhà họ Phạm ra gì?
“Cô Phạm...”, Lưu Thiết Nam bước tới với một nụ cười gượng gạo, dù gì thì nhà họ Phạm này rất có quyền lực nên ông ta cũng không bao giờ dám đắc tội đến.
“Tốt hơn hết các người nên chăm sóc em trai tôi cho tốt vào, nếu nó mà có rụng một sợi tóc nào, các người sẽ không xong với tôi đâu!”
Lý Tuệ Như lạnh lùng nói, sau đó tức giận đùng đùng đi đến chiếc Rolls Royce.
Về vụ án này, người đứng đầu hệ thống đã lên tiếng rồi, có thể nói Lý Đại Bảo ăn cơm tù là cái chắc rồi.
Đến nước này, chỉ có thể về tỉnh lỵ để bàn tính lại.
Sau khi Giang Thần rời đi, anh cũng không quay về nhà cũ mà về khách sạn Hoàng Gia.
Hôm nay là chủ nhật, cả nhà cùng nhau ăn bữa tối sum họp, Vương Tuệ Lâm không có ở đây, tất nhiên phải nói với đôi vợ chồng già một tiếng.
Ngay khi anh vừa bước tới lầu dưới của khách sạn, thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Hóa ra là trợ lý Từ của Viên Chính Nam gọi đến.
“Cậu Giang, ngày mai là ngày Ức Giang Nam bắt đầu phiên giao dịch, có cuộc họp hội đồng quản trị, không biết cậu có thời gian đến tham gia không? Nhân tiện gặp mặt mọi người một chút!”, Từ Lai cung kính nói, Viên Chính Nam phái anh ta đến quản lý Ức Giang Nam, vậy Giang Thần cũng coi như là ông chủ của anh ta, thái độ tất nhiên cũng phải lịch sự hơn nhiều so với trước đây.
“Ồ? Ngày mai bắt đầu phiên giao dịch rồi sao? Được, nếu có thời gian, tôi sẽ qua đó!”, Giang Thần gật đầu, mặc dù là một ông chủ không quản lý gì đến, nhưng vẫn cần phải gặp mặt nhân viên bên dưới.
Hai người lại nói nói thêm vài câu, Giang Thần cúp điện thoại, lúc này thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Vừa đến bên ngoài căn phòng, Giang Thần đã nghe thấy giọng nói cãi vã của đôi vợ chồng già.
“Vương Bá Nhân, tôi mặc kệ, dù sao tôi chính là muốn một căn nhà ở Ức Giang Nam, những chỗ khác tôi xem không vừa mắt! Hay là thế này, chúng ta thế chấp khách sạn của Tuệ Lâm đi, như vậy chúng ta chắc chắn có thể vay được 30 triệu tệ, đợi hai vợ chồng chúng nó kiếm được tiền, ắt sẽ hoàn trả hết thôi!”
“Điêu Ngọc Lan, bà bị điên rồi sao? Chúng ta ở căn nhà như thế nào mà chẳng được, sao phải làm gánh nặng cho bọn trẻ!”, Vương Bá Nhân thật sự cạn lời, người đàn bà này chẳng khác gì một đứa trẻ, chỉ quan tâm đến bản thân mà thôi, hoàn toàn không nghĩ đến áp lực của bọn trẻ.
“Hứ! Chúng ta đã già rồi. Bọn nó là bậc làm con tất nhiên phải chu cấp cho chúng ta dưỡng già, điều này là đạo lý hiển nhiên không phải sao? Chẳng qua chỉ là mua một căn nhà, đã là gánh nặng gì chứ!”, Điêu Ngọc Lan không khỏi giương miệng lên cãi.
“Bố mẹ, con về rồi!”
Lúc này, Giang Thần bước vào.
Vương Bá Nhân nhanh chóng tháo kính ra, đặt tờ báo trong tay xuống, cười nói: “Giang Thần đã về rồi sao? Hôm nay không phải là chủ nhật sao? Sao Tuệ Lâm không về cùng con?”
Điêu Ngọc Lan nhìn về phía sau Giang Thần, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì điều này đã được nói từ trước rồi, theo lý là cả gia đình sẽ ăn tối cùng nhau vào ngày hôm nay.
Không thấy Vương Tuệ Lâm về cùng, đôi vợ chồng già tất nhiên có chút nghi ngờ.
Chương 384: Lưu Yến
“Bố, mẹ, Tuệ Lâm đã đi công tác ở Giang Nam rồi!”
Giang Thần thầm thở dài, sợ rằng đôi vợ chồng già sẽ lo lắng, nên không nói ra sự tình của bọn họ.
“Đi Giang Nam rồi?”, Điêu Ngọc Lan cau mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc, hỏi: “Giang Thần, có phải cậu ở bên ngoài làm chuyện bất chính, chọc giận Tuệ Lâm nhà chúng tôi rồi đúng không?”
“Ngọc Lan, bà đang nói cái gì vậy! Sao Giang Thần có thể là loại người như vậy được!”, Vương Bá Nhân lập tức trách móc.
“Con bé Tuệ Lâm này cũng thật là, đi công tác cũng không biết nói với chúng ta một tiếng!”, Vương Bá Nhân không khỏi lẩm bẩm nói.
“Bố đừng lo lắng, Tuệ Lâm chỉ là đi bàn chuyện kinh doanh, rất nhanh sẽ về thôi!”
Giang Thần giải thích, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “À đúng rồi, bố, con vừa nghe mẹ nói rằng bố mẹ muốn mua nhà sao?”
“Đúng vậy, bọn tôi cũng đang tính nói với cậu điều này!”
Lúc này, Điêu Ngọc Lan nhanh chóng bắt chuyện.
“Sau này, mẹ với bố con sẽ ở lại Vân Sơn, dự tính sẽ mua một căn nhà ở Vân Sơn. Hôm nay chúng ta đến hoa viên Ức Giang Nam, nhìn trúng một căn. Căn nhà này rất tốt, nhưng khá đắt. Con phải đưa cho mẹ và bố một ít tiền!”, Điêu Ngọc Lan nói với vẻ chuyện đó là đương nhiên.
“Ngọc Lan, bà đang nói cái gì vậy! Làm sao chúng ta có thể dùng tiền của bọn trẻ đi mua nhà chứ!”
“Hơn nữa, giá nhà ở Ức Giang Nam thật sự quá cao rồi, chúng ta không cần phải sống ở nơi cao cấp như vậy! Sao bà lại nhắc chuyện này trước mặt bọn trẻ chứ”, Vương Bá Nhân cau mày nói với vẻ bất mãn.
“Đắt cái gì mà đắt chứ, chỉ có 30 triệu mà thôi!”, Điêu Ngọc Lan buồn bực, lập tức trừng mắt nói.
“Hơn nữa, tôi đã xem qua căn nhà đó rồi, hoàn toàn là nơi có phong thủy tốt nhất toàn thành phố. Nếu chúng ta mua một căn ở đó, thế hệ con cháu của chúng ta cũng sẽ thịnh vượng theo!”
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng sẽ mua bằng được căn nhà ở đó!”
Điêu Ngọc Lan la lối om sồm như một đứa trẻ.
Nói nào là sau này con cháu sẽ thịnh vượng, đều là chuyện vớ vẩn. Bà ta chính là nhìn trúng căn nhà đó, dù sao bên trong đó lại có hoa viên, vườn bách thú, còn có đài phun nước, phòng tập thể dục, v.v... Quả thật không phải quá phô trương, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là đều không muốn đi ra.
“30 triệu còn không đắt?”
“Bà làm như tiền trong nhà là từ trên trời rớt xuống à!”
Vương Bá Nhân trừng trắng mắt, người vợ này đúng là không hiểu chuyện.
“Ông nói còn không biết ngại, lần trước, ông nhận được nhiều đồ cổ như vậy vào ngày sinh nhật, cứ tùy ý bán đi một món, lẽ nào không được giá 30 triệu sao?”, Điêu Ngọc Lan cũng không chịu thua kém, lớn tiếng nói.
Vương Bá Nhân lập tức nghẹn ngào, sau đó hứ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Đó đều là báu vật gia truyền, là để lưu lại cho con cháu đời sau, làm sao có thể nói bán là bán!”
“Báu vật gia truyền? Không ăn được, cũng không dùng được thì có ích gì chứ. Theo tôi thấy đó chỉ là một đống đồng nát”, Điêu Ngọc Lan không can tâm hét lên.
“Bà!”
“Được rồi, bố, mẹ, không phải chỉ là một căn nhà của Ức Giang Nam thôi sao? Con tặng cho bố mẹ một căn là được mà!”, Giang Thần lúc này mới lên tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
“Cái gì, cái gì? Con tặng cho chúng ta một căn sao?”, Điêu Ngọc Lan sững sờ, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.
Đó là một căn nhà ba mươi triệu đấy!
Cho dù với thực lực của nhà họ Giang, muốn lấy ra được một khoản đó trong một sớm một chiều cũng không phải là chuyện dễ dàng!
“Thật mẹ à, ông Viên đã tặng Ức Giang Nam cho con rồi, mẹ nhìn trúng căn nào thì cứ tùy ý chọn lấy!”, Giang Thần vội vàng nói.
Lúc này, cả hai vợ chồng đều sững sờ.