Chiến Thần Đỉnh Cấp

Giả Heo Ăn Thịt Hổ


trước sau

CHƯƠNG 20: GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ

“Này tiểu tử kia, từ đâu đến vậy?”

Bỗng nhiên có một tiếng quát to từ xa truyền đến, thu hút chú ý của Diệp Hàn, bất tri bất giác, vậy mà lại có tên cướp đi tuần tra đang bước tới.

“Vị đại ca này, ta, ta chỉ là đi ngang qua...”

Diệp Hàn bỗng nhiên giả vờ lộ ra một bộ dáng ta rất sợ.

“Đi ngang qua? Đường của Cường Phong trại ta, ngươi cũng dám đi qua.”

Tên cướp to lớn vừa nói, vừa đi đến phía Diệp Hàn, hắn ta nhìn ra được, tuổi tác của Diệp Hàn không lớn, đoán chừng vừa mới thức tỉnh Võ Hồn không lâu.

“Đại ca, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, có thể tha cho ta một mạng hay không?” Diệp Hàn đứng tại chỗ, bộ dáng khiếp đảm mà nói.

“Nhìn ngươi ăn bận như vậy, xem ra là con em của gia tộc nào đó, để lại tất cả mọi thứ trên người rồi cút đi.” Tên cướp vạm vỡ lạnh lùng nói.

Trong mắt hắn ta, Diệp Hàn chỉ là một thiếu niên mà thôi, nhiều lắm là cảnh giới Khai Võ tầng hai, cho nên hắn ta là võ giả cảnh giới Khai Võ tầng năm, đương nhiên sẽ không để vào mắt.

Chỉ tiếc rằng Diệp Hàn cũng không phải là người bình thường.

Đợi đến khi tên cướp này đến gần, Diệp Hàn liền nhanh chóng điều động chân khí, ngưng tụ thành Cửu Kiếp Linh Huyết Kiếm.

“Lưu thủy kiếm pháp, nước chảy đá mòn!”

“Vù!”

Một đạo kiếm chưa thấy rõ đường đi đã chạm vào đầu của tên cướp, nhưng trong nháy mắt đã đánh tới hắn ta.

“Bịch bịch!”

Tên cướp này mở to hai mắt nhìn, thi thể đập ầm ầm trên mặt đất, dẫn đến một trận bụi đất bay bay.

Chỉ sợ làm sao hắn ta cũng không ngờ đến, nhìn thiếu niên Diệp Hàn yếu thế, vậy mà bỗng nhiên ra tay, đồng thời còn giết hắn ta.

“Không ai dạy các người khi đối mặt bất luận kẻ nào đều không được sơ ý chủ quan à?”

Diệp Hàn lạnh lùng nói xong thì đi tới, đồng thời, Võ Hồn của thi thể kia lộ ra lơ lửng, trực tiếp chui vào trong cơ thể của hắn.

Ở kiếp trước, Diệp Hàn từ nhỏ đã được dạy bảo các loại kinh nghiệm, ở thế giới này, cho dù là một đứa nhỏ cũng không thể xem thường.

Diệp Hàn đã từng gặp được một đứa nhỏ bảy tám tuổi, bởi vì lơ là sơ suất mà bị đối phương đâm cho bị thương.

Bên ngoài của đứa nhỏ này nhìn như bình thường, không có gì lạ, nhưng thật ta là một tên thích khách truyền kỳ, hắn ta lợi dụng phương pháp của riêng mình để biến thân thể của mình thành bộ dáng của một đứa trẻ, dùng cái này để đánh lén người khác.

Sau khi hấp thu Võ Hồn của đối phương, Diệp Hàn mới thu thi thể lại, sau đó tiến hành phân tách vật phẩm trong không gian chiếm đoạt.

Mấy chục ngân lượng, một bình thuốc chữa thương, một bình đan dược khôi phục chân khí, trừ mấy cái đó ra cũng không có vật gì khác.

“Nếu như buộc phải giết Cường Phong trại thì phải đối mặt với rất nhiều tên cướp, dựa vào thực lực của ta, hẳn là sẽ bị loạn đao chém chết, có điều ta có thể giết từng người từng người một.”

Diệp Hàn thầm nghĩ, liền tiếp tục đi tiếp.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền lại gặp tên cướp thứ hai, sau đó hắn lại giả vờ thành một bộ dáng dễ dàng bị khi dễ, đánh lén đối phương.

Phải biết rằng, thị vệ của Hàn gia trước kia chính là cảnh giới Khai Võ tầng bảy, như vậy cũng bị hắn chém chết, những tên cướp cảnh giới Khai Võ tầng bốn, tầng năm này, căn bản không ngăn được một chiêu của hắn.

Không đến nửa canh giờ, hắn đã chém gần mười tên cướp, trong đó còn có ba tên cảnh giới Khai Võ tầng năm. Thu hoạch của hắn đã vượt qua một ngàn lượng bạc, còn có không ít đan dược.

Bởi vì đều sử dụng võ thuật để giết đối thủ nhiều lần, cho nên chân khí của hắn cũng còn lại không nhiều lắm.

May mà chính là hắn đã đạt được không ít đan dược khôi phục chân khí, lại thêm thôn tính chi thuật, rất nhanh liền khôi phục lại sức lực.

Thôn tính chi thuật, truyền thuyết là do một vị nhân sĩ vô danh tạo ra, có thể lập tức nuốt một lượng lớn đan dược, sau đó tinh chế nó một cách hiệu quả.

Nghe nói là vì lúc ấy nhân sĩ vô danh này mua không nổi thuốc chữa thương cao cấp, mà tận mắt nhìn thấy người thân của mình chết đi, cho nên sáng chế ra thôn tính chi thuật này.

Nếu như giá tiền của đan dược chữa thương cao cấp gấp mười lần đan dược chữa thương cấp thấp, như vậy sử dụng thôn tính chi thuật này, có lẽ chỉ cần nuốt một lúc ba đan dược cấp thấp có lẽ đã có thể đạt được hiệu quả trị bệnh của đan dược cấp cao.

Đây chính là điểm mạnh mẽ của thôn tính chi thuật!

Tám trăm năm trước người biết thôn tính chi thuật này không nhiều, dù sao tất cả mọi người che giấu nó, không biết tám trăm năm sau có bao
nhiêu người biết.

Dù sao, Diệp Hàn cũng đã nắm bắt được!

Sau khi khôi phục chân khí, Diệp Hàn lại tiếp tục hành động, bất quá lúc này hắn trông thấy có một đội ngũ ở phía xa đang hướng đến hắn băng băng mà tới.

“Đi về phía ta?”

Lông mày Diệp Hàn nhíu lại, sau đó liền lắc đầu, đám người này hẳn không phải là đến đây vì hắn, mà bởi vì sau lưng của hắn chính là cửa vào của Cường Phong trại.

Một đội ngũ này khoảng chừng tầm mười người, ai ai cũng đều cưỡi ngựa.

Cầm đầu là một nam tử tóc dài, thoạt nhìn như là thủ lĩnh, có điều lại không giống trong lệnh truy nã của trại chủ Cường Phong trại.

Diệp Hàn thấy thế liền nhanh chóng tránh đi, nhưng đội ngũ này đã nhìn thấy hắn trốn đi thì bỗng nhiên triển khai vây quanh lại.

“Hắc, tiểu oa nhi, chạy đi đâu?”

Một tên cướp miệng đầy răng vàng cười nói.

“Không biết công tử từ nơi nào đến, da thịt mềm mịn, nhị ca chính là thích loại này, dẫn hắn trở về!”

Tên nam tử tóc dài cầm đầu cười lạnh một tiếng, chợt liền giá ngựa rời đi.

Bất quá lúc này.

“Lưu thủy kiếm pháp, nước chảy đá mòn!”

Một đạo tiếng xé gió chợt vang lên.

Nam tử tóc dài quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp một cỗ khí thình lình đánh tới, nhưng hắn ta không kịp phản ứng, liền bị cỗ khí này bắn cho thủng đầu.

Chết đi!

“Phù phù!”

Ngay khi thi thể từ trên ngựa rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Bất quá, ngày càng có nhiều người rớt xuống ngựa.

“Là tiểu tử kia!”

Có tên cướp phát hiện, lập tức quát lên một tiếng rất lớn.

Chỉ tiếc là đã có bốn người bị chém giết, từ trên lưng ngựa rơi xuống.

Bọn hắn cũng thật sự xui xẻo, gây sự với ai không gây, vậy mà lại chọc phải Diệp Hàn.

Không đến mười giây, mười người này cơ hồ đều bị ngã xuống hết, chỉ còn lại tên cướp răng vàng kia.

“Hảo hán tha mạng!”

Tên cướp này nhìn thấy thi thể đầy đất, dọa đến chân run run rẩy rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Ngậm miệng!”

Diệp Hàn liếc mắt nhìn hắn, khẽ quát một tiếng.

Sau đó, hắn liền bắt đầu hấp thu võ hồn của những tên cướp này sau khi đã chết, nhưng nhiều người như vậy mà lại không cách nào làm cho Cửu Kiếp Linh Huyết Kiếm của hắn từ cấp ba lên tới cấp bốn.

“Mặc dù nuốt chửng Võ Hồn cũng không tệ, nhưng muốn dựa vào hấp thu Võ Hồn mà tăng cấp lên, vẫn còn có chút độ khó a!”

Con mắt Diệp Hàn khẽ híp một cái, thầm nghĩ nói.

Từ khi hắn giết thị vệ Hàn gia đến bây giờ, đã chém không dưới hai mươi người, hơn nữa thấp nhất đều là cảnh giới Khai Võ tầng bốn, phẩm cấp Võ Hồn cũng giữa cấp hai cấp ba.

Nhưng mà, lại không cách nào để tăng võ hồn của hắn lên.

Tiếp theo, Diệp Hàn thu tất cả thi thể của bọn họ vào, không chỉ có như thế, còn giết hết những con ngựa kia, thu toàn bộ vào bên trong không gian.

“Ngươi, đến đây!”

Lúc này, Diệp Hàn nhìn về phía tên cướp răng vàng kia.

Tên cướp kia sau khi nghe được, lập tức đứng dậy, một mạch chạy chầm chậm đến trước mặt Diệp Hàn, sau đó lại quỳ xuống: “Hảo hán tha mạng, chỉ cần có thể tha cho ta một mạng, ta sẽ hoàn toàn hối cải...”

“Ngậm miệng!”

Diệp Hàn lại lạnh lùng quát một tiếng nữa, nói: “Ta hỏi ngươi, cái tên có mái tóc dài khi nãy là ai?”

“Là, là tam đương gia của bọn ta!” Tên cướp răng vàng trả lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện