Chiến Thần Đỉnh Cấp

Phiền Phức Tìm Đến


trước sau

CHƯƠNG 34: PHIỀN PHỨC TÌM ĐẾN

"thôn tính chi thuật!"

Diệp Hàn bắt đầu tập chung luyện hóa bình Thiên Hương tôi thể dịch này.

Đây chính là một cái tốt, trước đó kể cả xem như đạo sư Văn Khang của Học Viện Thần Phong, thậm chí là nhi tử Mạc Hồng Vận của Phó viện trưởng Học viện Thiên Nhất lúc còn trẻ cũng đều không hề được uống qua bảo bối bực này.

Thứ này có thể đem tạp chất cùng độc tố trong cơ thể thanh trừ ra ngoài, để kinh mạch càng thêm tinh khiết, như thế này tu luyện cũng sẽ càng nhanh một chút, đồng thời sau này đột phá cũng sẽ càng thêm dễ dàng.

Lại thêm Diệp Hàn có thôn tính chi thuật nên hiệu quả của Thiên Hương tôi thể dịch sẽ tăng lên rất nhiều.

Lần hắn ngồi xuống này thời gian liền là hơn nửa ngày.

Đợi khi hắn hoàn toàn luyện hóa xong Thiên Hương tôi thể dịch, ba người Diệp Phương cùng những người khác ở chung quanh cũng đã ngủ hết rồi.

"Ừm? Thối quá!"

Lúc này, bỗng nhiên Diệp Hàn ngửi thấy một cỗ mùi thối, cúi đầu xem xét liền phát hiện bên ngoài da mình tất cả đều là tạp chất màu đen.

Không chỉ có như thế, ngay cả cảnh giới của hắn cũng đã đạt tới đỉnh tầng thứ năm võ cảnh, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào tầng thứ sáu võ cảnh.

"Kém một chút, tiếp tục!"

Lúc này Diệp Hàn lại lấy ra một viên đan dược trân quý, nuốt xuống.

Nửa ngày sau.

"Phốc!"

Một khiếu huyệt trong cơ thể Diệp Hàn được mở ra.

Tiến vào tầng thứ sáu võ cảnh!

"Hiện tại cảnh giới của ta cũng không hề kém so với những đệ tử vọng tộc kia."

Diệp Hàn thỏa mãn nhẹ gật đầu.

Lần này tân sinh của Học viện Thiên Nhất chưa hẳn đều là mười bốn tuổi, cũng có người mười lăm tuổi.

Cho nên, người giống như Diệp gia nghi thức thức tỉnh tương đối trễ sẽ chậm nửa nhịp so với người khác, nhưng thắng ở nền tảng kiên cố.

Sau khi đột phá, Diệp Hàn cũng hơi không chịu được mùi trên người mình, lúc này liền rời khỏi nhà cỏ định đi tìm một chỗ có nguồn nước tắm một cái.

Bên cạnh nhà cỏ là bãi đất trống, mà phía sau nhà cỏ lại là một mảnh rừng rậm, nơi này là trong Học viện Thiên Nhất hẳn là không có yêu thú nào tồn tại.

Diệp Hàn đi vào trong rừng rậm, nghiêng tai lắng nghe, nhìn xem phải chăng có tiếng nước chảy nào không, hắn tìm một hồi quả thật tìm được một cái đầm nước nhỏ.

"Vận khí không tệ!"

Diệp Hàn thỏa mãn cười cười, nhanh gọn lột sạch quần áo, sau đó nhảy vào trong đầm nước.

Đương nhiên, sau khi bị hắn tắm rửa qua một lần, cái đầm nước nhỏ này đoán chừng liền trở thành nước bẩn.

Nhưng mà, ngay trong lúc hắn đang tắm rửa.

"Vù vù!"

Bỗng nhiên một tia gió thổi cỏ lay thu hút sự chú ý của Diệp Hàn, còn không đợi hắn kịp lên bờ liền có một bóng người đi ra từ trong rừng cây.

Là một thiếu nữ!

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thiếu nữ này vừa đi lại còn vừa cởi quần áo.

Cái kịch bản này không đúng!

"Cô nương!"

Diệp Hàn vội vàng mở miệng lên tiếng, nếu không sẽ trễ.

"Hả?"

Thiếu nữ này đột nhiên nghe thấy có tiếng nói động tác liền dừng lại, vừa vặn ánh trăng chiếu xuống đem thân hình Diệp Hàn soi rõ ràng.

"Lưu manh lớn mật, muốn chết!"

Thiếu nữ không nói hai lời, trực tiếp ngưng tụ binh khí, hướng phía Diệp Hàn chém ra một kiếm.

"Rít!"

Kiếm khí phá không mà đi, bổ vào trên mặt nước.

Đợi lúc thiếu nữ kịp phản ứng lại, Diệp Hàn đã lên bờ mặc quần áo tử tế.

"Cô nương, là ta đang tắm, ngươi không nói hai lời liền công kích, đây là ý gì?"

Diệp Hàn lạnh lùng nhìn qua thiếu nữ, nhưng do bóng đêm ngăn trở nên hắn không thấy rõ được mặt của đối phương.

"Tới trước thì như thế nào, đầm nước này đã bị ngươi làm bẩn, ta ở chỗ này cũng có thể ngửi được mùi thối, sau này những người khác còn tắm rửa thế nào được?" Thiếu nữ hồi đáp.

"À, vậy thật đúng là xin lỗi, ta ở chỗ này thỉnh tội với cô nương." Diệp Hàn nói.

Tắm rửa cũng đã tắm rửa, hắn còn có thể có biện pháp nào?

"Ngươi..."

Thiếu nữ đột nhiên đình trệ, không nghĩ tới Diệp Hàn vậy mà nói xin lỗi, trong lúc nhất thời, nàng ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Nàng ta nghĩ nghĩ, nói: "Có thể tránh thoát một kiếm của ta, ngược lại cũng có chút bản sự, xưng tên ra!"

"Tại hạ Diệp Hàn, xin hỏi cô nương là..." Diệp Hàn hỏi.

"Diệp Hàn? Chưa nghe nói qua, ngươi là kẻ cướp?" Thiếu nữ hỏi lần nữa.

"Cái gì là kẻ cướp?"

Diệp Hàn có chút kỳ quái nói.

Thiếu nữ lại lần nữa khẽ giật mình, nói: "Không phải kẻ cướp, vậy thì là tân sinh, đã như vậy thì đi đi, nếu để cho ta phát hiện ngươi ở gần đây thì đừng trách ta vô tình!"

"Cáo từ!"

Diệp Hàn cũng không nói nhảm, trực tiếp quay đầu rời đi.

Thiếu nữ kia hẳn là thường xuyên tắm rửa ở trong đầm nước này, hiện tại Diệp Hàn đem nơi đó làm bẩn rồi nên đoán chừng là không thể tắm rửa được nữa.

Bất quá, binh khí của thiếu nữ kia ngược lại là có chút vượt quá dự đoán của Diệp Hàn.

"Chỉ
thấy được chuôi kiếm, không nhìn thấy thân kiếm, chẳng lẽ là Vũ Hồn Vô Ảnh Kiếm?" Lông mày Diệp Hàn nhíu lại, hơi có vẻ kinh ngạc.

Vũ Hồn Vô Ảnh Kiếm, cũng là một loại kiếm tương đối ít thấy trong Vũ Hồn, loại kiếm Vũ Hồn này cũng không phải là không có thân kiếm, mà là mỏng như cánh ve nhưng lại chém sắt như chém bùn.

Không nghĩ tới, nơi này gặp được một thanh!

Tiếp đó, Diệp Hàn liền nhớ tới lời nói của thiếu nữ kia.

Không phải kẻ cướp chính là tân sinh, đây là ý gì?

"Thôi, tắm cũng đã sạch được bảy tám phần, trở về ngủ một giấc thật tốt, chuẩn bị cho trận chiến xếp hạng ngày mai!"

Diệp Hàn quyết định không nghĩ thêm nhiều nữa, tranh thủ thời gian trở lại nhà cỏ nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người liền lần lượt thức dậy.

Đợi lúc bọn người Diệp Hàn đi ra ngoài xem xét đã phát hiện thật đúng là có không ít người, số lượng này chí ít phải hơn ba trăm người.

Sau đó sẽ tiến hành trận chiến xếp hạng, tất cả mọi người khởi động làm nóng người một chút, Diệp Hàn cũng tìm một địa phương để giãn gân cốt một chút.

Bất quá tại lúc này.

"Cút đi!"

Bỗng nhiên một tiếng quát to rơi vào trong tai Diệp Hàn, hắn quay đầu lại nhìn thấy ba người Diệp Phương đang bị người vây quanh.

"Nhìn các ngươi một bộ nghèo kiết hủ lậu, lại còn dám cản đường chúng ta?"

Một thiếu niên mặc áo gấm nhìn Diệp Phương quát lớn.

"Nơi này đường rộng như vậy, sao ngươi không lách qua đi?" Khí thế của Diệp Phương không hề chênh lệch so với đối phương, lập tức chống đối một câu.

Lần này, đích thật là đối phương sai trước, ba người bọn họ chỉ đứng tại chỗ làm nóng người, mà người này là trực tiếp đi tới, rõ ràng là đến gây chuyện.

"Ngậm miệng, ngươi vậy mà dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với Hoắc công tử, ngươi có biết hắn ta là ai không?" Bỗng nhiên thiếu niên hoa phục bên cạnh nổi giận nói.

"Quản hắn ta là ai làm gì, muốn đi thì tự mình đi đường vòng!" Diệp Phương lạnh lùng nói.

"Ngươi thật to gan, Hoắc công tử chính là thiếu gia dòng chính của vọng tộc Hoắc gia ở Bắc Phong thành, ngươi mà cũng dám cản đường đi của hắn ta, thật là sống đến mức không kiên nhẫn được nữa." Mấy người tùy tùng tiếp tục nói.

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều giật mình.

Hoắc công tử này, lại là đệ tử vọng tộc, hơn nữa còn là dòng chính!

Nghe được cái này, ba người Diệp Phương có chút luống cuống, Diệp gia dù sao cũng chỉ là hàn môn, Hoắc gia so với Diệp gia ít nhất là lớn mạnh gấp mười.

Sau khi ba người Diệp Phương liếc nhau một cái đang chuẩn bị xin lỗi đối phương thì đúng lúc này, Diệp Hàn bỗng nhiên trở về.

"Vọng tộc thì làm sao, chẳng lẽ đệ tử ngoại môn của Học viện Thiên Nhất còn có đủ loại khác biệt?" Lông mày Diệp Hàn nhíu lại.

Hoắc công tử đem ánh mắt rơi vào trên người Diệp Hàn, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Diệp gia, Diệp Hàn!"

"Nguyên lai là cùng một bọn, khó trách ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như thế."

Hoắc công tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Bốn người các ngươi mau mau quỳ xuống dập đầu nhận sai cho ta, sau này lại chỉ nghe lệnh ta, việc này sẽ dừng lại ở đây!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện