Chiến Thần Đỉnh Cấp

Phế Vật Trăm Năm Khó Gặp


trước sau

CHƯƠNG 5: PHẾ VẬT TRĂM NĂM KHÓ GẶP

“Vận khí thật sự không tốt...”

Diệp Hàn không biết nên khóc hay cười, một người bình thường xem ra, có võ hồn căn bản thì cơ bản là phế rồi, nhưng cậu lại không thất vọng, dù sao từ đầu giác ngộ võ hồn cơ bản cũng không có gì.

Tiếp đó, cậu có hai con đường để đi, một là vứt bỏ Huyền Thiết kiếm này, sau này giống như giác ngộ võ hồn thú, đến tiệm võ khí mua đao.

Hai, chính là tu luyện kiếm pháp, nhưng điều này nhất định sẽ chậm hơn luyện đao, hơn nữa còn là một võ hồn cơ bản.

“Thôi, trở về nghĩ tiếp!”

Diệp Hàn lắc lắc đầu, tiếp nhận sự thực này.

“Chuyện này...không có khả năng đi, Diệp Hàn ca sao có thể giác ngộ võ hồn cơ bản?”

“Không chỉ vậy, cấp bậc còn không đạt tới cấp đỏ, cái này thật sự là phế trong phế a..”

“Trong lịch sử Diệp gia ta, dường như chưa từng xuất hiện tình huống này, hôm nay lại gặp phải.”

“Thật sự là nực cười, đường đường đệ nhất thiên tài Diệp gia, bây giờ phải trở thành đệ nhất phế vật Diệp gia, sau này e rằng sẽ trở thành chuyện cười cho người khác.”

“Này, nhỏ tiếng một chút!”

“Sợ cái gì, tu luyện nhanh cũng vô dụng, giác ngộ một võ hồn phế, cho dù là tầng sáu Khai Võ Cảnh, cũng không tất có thể đánh lại tầng bốn Khai Võ Cảnh. Huống chi, võ hồn có thể hỗ trợ tu luyện, người ta là võ hồn tam phẩm cấp đỏ, hắn ta ngay cả nhất phẩm cấp đỏ cũng không đạt được, nhất định sẽ bị đẩy ra.”

“Nói cũng phải, vinh quang của hắn ta đã không còn rồi.”

“Đệ nhất thiên tài cái gì, ta thấy là phế vật trăm năm khó có, nói ra thật là mất mặt Diệp gia chúng ta, lúc này chúng ta vẫn phải trốn ở Diệp gia một đoạn thời gian, tránh nghe thấy lời tám chuyện, thật xui xéo.”

Mọi người lập tức bàn tán, thái độ của một số người trực siếp sinh ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ Diệp Hàn ca lúc trước, biến thành gọi thẳng tên.

Có người còn lộ ra vẻ khinh thường, dù sao võ hồn phế cũng xem như là trong trăm người không có một người, muốn có cũng không dễ.

Giác ngộ của Diệp Hàn, ngoài tất cả dự đoán, cách biệt quá lớn, làm Diệp Hải không có cách nào tiếp nhận.

“Chuyện này...”

Diệp Hải trừng to mắt, ánh mắt rơi trên người Diệp Hàn.

Trước đây, ông xem trọng bồi dưỡng Diệp Hàn, thậm chí vượt qua con trai ruột mình Diệp Phương.

Nhưng bây giờ, Diệp Hàn lại giác ngộ phế võ hồn, hơn nữa còn là phế võ hồn không đạt tới cả nhất phẩm cấp đỏ.

Như vậy khi Diệp Hàn chiến đấu với người khác, gần như thiếu đi năng lực võ hồn.

“Haiz...”

Diệp Hải suy tư hồi lâu, lại chỉ có thể thở dài một hơi.

Ông vốn cho rằng có thể liên tục giác ngộ ba võ hồn không tệ, hiện tại xem ra, có lẽ có thể tước bỏ tài nguyên tu luyện của Diệp Hàn, sau đó chia cho Diệp Phương và Diệp Viễn.

Phía khác, sau khi nhìn thấy Diệp Hàn giác ngộ phế võ hồn, Diệp Phương không nhịn được cười lạnh ra tiếng: “Diệp Hàn ca, nếu không ca thử lại một lần nữa, không chừng là bia đá giác ngộ xảy ra sai sót?”

Câu này, nghe thì rất bình thường, nhưng sau khi Diệp Hàn liếc hắn ta một cái, thì biết đây là trào phúng cậu, quả nhiên ngữ khí cũng không đúng.

“Đúng đúng, thử thêm lần nữa, không chừng có sai sót.”

“Có lý, nếu là bia đá giác ngộ xuất hiện vấn đề.”

“Diệp Hàn mười hai tuổi đã đột phá tầng thứ nhất Khai Võ Cảnh, sau đó luôn củng cố cảnh giới, tư chất như vậy, sao sẽ giác ngộ Phế võ hồn?”

Nghe thấy lời này, Diệp Hải cũng cảm thấy có lý, bèn kêu Diệp Hàn thử lần nữa.

“Thử thì thử đi...”

Diệp Hàn cũng cảm thấy không để ý, bèn đặt tay lên bia đá giác ngộ, tuy nhiên lần này, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Phế võ hồn này của cậu, là sự thực rồi!

Thật là sỉ nhục, con trai Thiên Đế chuyển thế, lại giác ngộ Phế võ hồn, chuyện này nếu nói ra sẽ bị người ta cười chết.

“Thật đáng tiếc, ta luôn xem Diệp Hàn ca là tấm gương, hy vọng có một ngày có thể đuổi kịp, nhưng Diệp Hàn ca không cần chán nản thất vọng, may mắn là anh không phải giác ngộ cuốc...” Diệp Phương không nhịn được lại trào phúng một câu.

Nếu là trước đây, hắn ta không dám nói ra lời như vậy, nhưng bây giờ Diệp Hàn như mặt trời sắp lặn, cho dù là đệ tử chi thứ, đều có tư cách trào phúng Diệp Hàn.

Tu luyện nhanh thì thế nào, một cái Phế võ hồn, có thể mở ra sóng lớn gì?

Diệp
Hải nghe thấy câu này, lại không ngăn lại, xem ra ông ta cũng tuyệt vọng với Diệp Hàn rồi.

Một cái Phế võ hồn không có cấp bậc, sau này tài nguyên có thể lấy tài nguyên, e là không đạt tới một phần mười của Diệp Phương, Diệp Hàn vẫn có thể duy trì tốc độ tu luyện nhanh như vậy sao?

Hơn nữa, cấp bậc võ hồn cũng có liên quan với tốc độ tu luyện của võ giả, cấp bậc võ hồn càng cao, tốc độ tu luyện của người luyện võcàng nhanh hơn.

Võ hồn Huyền Thiết kiếm của Diệp Hàn còn không đạt tới nhất phẩm cấp đỏ, năng lực võ hồn trợ giúp tu luyện có thể xem như không có.

“Ha hả, đa tạ đường đệ Diệp Phương, nhưng mà, cho dù ta giác ngộ Phế võ hồn cũng vẫn có thể trở thành tấm gương cho ngươi.” Diệp Hàn mở miệng cười nói.

“A? Phải không?”

Mắt Diệp Phương híp lại.

“Ta nhớ sau khi giác ngộ võ hồn, mọi người đều có thể lên đài luyện tay, chiến đấu có thể làm người ta nắm được võ hồn vừa giác ngộ càng nhanh. Bây giờ đã giác ngộ xong rồi, không bằng, Diệp Phương đường đệ lên thử thử?” Diệp Hàn cười.

Câu này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy Diệp Hàn vì tức giận mới mời Diệp Phương đấu.

Mặc dù Diệp Hàn đột phát tầng thứ nhất Khai Võ Cảnh khá nhanh, nhưng sau đó cậu đều củng cố nền nóng, dù Diệp Phương đột phá chậm hơn cậu, nhưng bây giờ cũng là tầng thứ nhất Khai Võ Cảnh, thêm võ hồn Hàn Băng kiếm, Diệp Hàn cơ hồ không có khả năng chiến thắng.

Tuy nhiên, còn không đợi Diệp Phương mở miệng, thì có một người quát: “Chuyện này không cần Diệp Phương đường đệ ra tay, ta đến đi!”

Nói xong, một bóng dáng trực tiếp nhảy lên đài.

Người này mọi người đều biết, vì hắn ta là người đầu tiên giác ngộ võ hồn lúc nãy – Diệp Lượng, võ hồn nhị phẩm cấp đỏ – Xích Luyện Xà.

Xem ra, sau khi Diệp Hàn giác ngộ Phế võ hồn, mọi người đều muốn đến đạp lên cậu để đi lên, đạt được sự coi trọng của gia tộc, thuận tiện ôm chân lớn của Diệp Phương.

Mặc dù bị Diệp Lượng giành trước một bước, nhưng Diệp Phương không có chút tức giận nào, Diệp Hàn bây giờ, đã không đủ làm đối thủ của hắn ta.

“Diệp Lượng, một mình cậu không đủ để ta đập, nếu không Diệp Phương, cậu cũng lên?”

Diệp Hàn nói, ánh mắt rơi trên người Diệp Phương, đồng thời trong lòng nghĩ: “Dám trào phúng ta, không đánh ngươi một trận, ta còn gọi Diệp Hàn?”

Mặc dù cậu không thích gậy chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, cậu kiếp trước đều là có thù tất báo.

Diệp Phương nghe thấy câu này, lại không có chút ý muốn di chuyển, cười nói: “Diệp Hàn đường ca, anh cũng quá tự tin rồi, anh thắng hắn ta trước rồi nói đi.”

“Được, vậy thì mời Diệp Lượng tộc đệ xuất chiêu đi!”

Diệp Hàn lười phí lời, trực tiếp vẫy tay với Diệp Lượng.

“Diệp Hàn ca, võ hồn cơ bản của huynh đâu?” Diệp Lượng nói với Diệp Hàn hai tay trống không.

Diệp Hàn cười nhạo một tiếng: “Đối phó với cậu, ngay cả Phế võ hồn cũng không cần dùng.”

Câu này làm Diệp Lượng tức giận.

Phần lớn mọi người ở đây đều là thiếu niên, tuổi trẻ khí thịnh, dễ kích động.

Diệp Hàn đã không còn là Diệp Hàn trước đây rồi, cậu đã không còn vinh quanh của đệ nhất thiên tài Diệp gia, Diệp Lượng bây giờ bị cậu trào phúng như vậy, không bỏ xuống mặt mũi được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện