Chiến Thần Đỉnh Cấp

Dị Tượng


trước sau

CHƯƠNG 8: DỊ TƯỢNG

Tháng trước, tên Hà lãnh này tìm đến Diệp Hàn gây phiền toái, ngược lại bị Diệp Hàn đánh trả.

Hôm nay, Diệp Hàn tuy không phải là Diệp Hàn trước kia nữa, nhưng tên ngốc này còn dám đến khiêu khích, hắn không chỉ đập gãy toàn bộ răng của hắn ta thôi đâu, dù sao, Diệp Hàn bây giờ cũng không phải là người nhân từ.

“Mẹ nó, còn vênh váo cái gì, tin tức ngươi thức tỉnh cái phế võ hồn, đã sớm lan truyền đến tai nhà họ Hà ta.” Hà lãnh khinh thường nói.

Từ lúc Diệp Hàn thức tỉnh đến bây giờ, cũng đã qua một khoảng thời gian không ngắn, các đại gia tộc biết được tin tức này rất bình thường.

“Vậy thì sao?”

Diệp Hàn nheo mắt.

“Còn có thể sao nữa, đương nhiên đánh gãy hai cái răng cửa của ngươi, rửa lại mối nhục của ta!”

Ánh mắt Hà lãnh đột nhiên trở nên âm lãnh, tháng trước Diệp Hàn đánh gãy răng hắn ta, bây giờ Diệp Hàn thành con chó rơi xuống nước, hắn ta không đến đánh một gậy, sao có thể thoái mái chứ?

“Nếu đã như vậy, vậy ngươi thử xem!”

Khóe miệng Diệp Hàn khẽ cong.

“Ha ha, ta cho phế vật ngươi kiến thức một chút võ hồn của ta!”

Hà lãnh cười lớn một tiếng, triệu ra võ hồn của mình, đây là một thanh kiếm màu đỏ, tản ra khí nóng.

“Xích Viêm Kiếm sao...”

Diệp Hàn lẩm bẩm một câu, nói: “Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn là Xích Viêm Kiếm đã thức tỉnh cấp đỏ tam phẩm rồi?”

“Ồ? Ngươi lại có thể đoán ra.” Hà lãnh âm hiểm cười một tiếng, tiếp tục nói: “Thế nào, phế vật ngươi hâm mộ sao?”

“Ngại quá, nhưng Xích Viêm Kiếm cấp đỏ tam phẩm mà thôi, còn chưa có đủ tư cách khiến ta hâm mộ.”

Diệp Hàn nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Kiếp trước hắn đã gặp qua vô số võ hồn, đừng nói là cấp tím, cho dù là cấp tím Siêu Việt cũng không lọt được vào mắt hắn, bởi vì lúc hắn thức tỉnh Phần Thiên Lưu Diễm Đao đã là cấp tím cửu phẩm, chỉ thiếu một chút nữa là thành cấp Truyền Kỳ rồi, sau đó hắn đột phá, trực tiếp lên cấp tím Siêu Việt rồi đạt tới cấp Truyền Kỳ.

“Hừ, vẫn còn cứng miệng, nhưng ánh mắt của ngươi không thay đổi được, hâm mộ thì cứ việc nói thẳng.”

Hà lãnh hừ lạnh nói: “Ta thức tỉnh Xích Viêm Kiếm cấp đỏ tam phẩm, mà ngươi ngay cả cấp bậc trụ cột võ hồn cũng không có, cho dù tìm kiếm toàn bộ thành Liên Vân, chỉ sợ cũng tìm không ra người phế hơn ngươi, nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ tìm thùng phân tự dìm mình chết đuối!”

“Ta phế hay không, liên quan gì đến ngươi?” Diệp Hàn nheo mắt.

“Tháng trước lại bị phế vật nhà ngươi đánh gãy răng, quả thực chính là sự sỉ nhục của ta, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống liếm sạch giày của ta, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Hà lãnh bỗng nhiên bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, theo tính toán của hắn ta, Diệp Hàn phế vật này tám phần sẽ nghe theo.

Diệp Hàn nghe hắn ta nói như vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn giày của Hà lãnh một cái, phát hiện phía trên đều là bùn đất, ghê tởm muốn chết!

“Ban đầu ta còn muốn tha cho ngươi một mạng, ngươi lại không biết quý trọng, tháng trước đánh gãy răng của ngươi, vậy hôm nay, không bằng đánh gãy chân của ngươi là được.”

Ánh mắt Diệp Hàn chợt lóe, tính cách có thù tất báo lộ ra không thể nghi ngờ, ai dám chế giễu hắn, vậy nên chuẩn bị tốt việc sẽ bị chấn thương, thậm chí là chết.

“Còn to mồm, muốn tìm chết!”

Một câu này, hoàn toàn kích thích Hà lãnh, sau khi hắn ta khẽ quát một tiếng, nâng Xích Viêm Kiếm đâm tới Diệp Hàn.

Vị trí này là ví trị thận của con người!

“Ta còn nghĩ là một người hiền lành, ra tay lại ngoan độc như vậy?”

Diệp Hàn giận dữ, thứ mà đối phương cầm là Xích Viêm Kiếm, chỉ sợ thận bị thương rồi, sau này sao còn có thể sử dụng?

Xem ra, hôm nay không thể giữ ngươi được!

“Vút!”

Xích Viêm Kiếm đâm trúng Diệp Hàn, nhưng ngay sau đó, cả người Diệp Hàn nhanh chóng biến mất.

Tàn ảnh!

“Chỉ là Khai Võ cảnh tầng thứ nhất, lại dám tìm ta gây phiền toái, ngươi là người thứ ba!”

Giọng nói của Diệp Hàn vang lên bên tai Hà lãnh, khiến cho người hắn ta run lên, ngay sau đó, hắn liền thấy được một nắm đấm lớn rất nhanh xuất hiện trước mặt, đấm mạnh lên mặt hắn ta.

“Răng rắc!”

Một âm thanh giòn vang truyền ra, cơ thể của Hà lãnh bay nhanh ra ngoài, lần này gãy không phải là răng, mà là sống mũi của hắn ta.

“Đau chết ta rồi, giết, giết hắn!”

Mặt Hà lãnh trúng một đấm đã mất tỉnh táo, lúc này quát lớn một tiếng.

Hai người hầu theo phía sau hắn ta vốn còn tưởng Hà lãnh có thể tự mình giải quyết Diệp
Hàn, dù sao Diệp Hàn có được chính là cái phế võ hồn.

Lại không nghĩ rằng, Diệp Hàn nháy mắt đã hạ gục Hà lãnh!

“Dám làm thiếu gia bị thương, ngươi tìm chết!”

Một gã người hầu nhà họ Hà hét lớn một câu, trực tiếp lấy khí võ hồn của mình ra lao về phía Diệp Hàn.

Hai người hầu này, đều là võ giả Khai Võ cảnh tầng thứ ba, bắt giữ Diệp Hàn vậy là đủ rồi.

Nhưng, Diệp Hàn lúc này đã khác với ngày xưa.

“Không cho ngươi chút giáo huấn, thì ngươi sẽ không hiểu được.”

Trong mắt Diệp Hàn hiện ra sát ý, thân hình chớp động hai cái, đã có hai âm thành giòn vang truyền ra.

“Phụt!”

“Phụt!”

Trong tay Diệp Hàn đã xuất hiện một thanh kiếm dài, đúng là võ hồn của hắn, Huyền Thiết Kiếm.

Lúc này, trên thân Huyền Thiết Kiếm đang nhỏ máu, mà hai người hầu kia đã bị cắt đứt yết hầu, đầu gần như rớt xuống.

Máu tươi phun ra, sau hai tiếng phụt phụt, hai người đã ngã quỵ trên mặt đất, trở thành hai cỗ thi thể.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Hàn giết người, nhưng là lần đầu tiên sau khi hắn sống lại, hai người này tuy tội chưa đến mức phải chết, nhưng Hà lãnh đã bị kích thích đến mức không nói lên lời, đánh mất lý trí.

Đổi một cách nghĩ khác, nếu thực lực của hắn không đủ, người chết e rằng chính là hắn, hơn nữa chỉ sợ chuyện không ầm ĩ lớn mà thôi, dù sao hắn thức tỉnh chính là cái phế võ hồn, mà tại thế giới này, kẻ mạnh làm vua.

Đối với những kẻ muốn lấy mạng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!

Muốn trách, chỉ có thể trách hai tên người hầu đó đã theo nhầm chủ!

Sau khi Hà lãnh nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, nhất thời im bặt, không kêu đau nữa, sau một giây sửng sốt mới hoảng sợ nói: “Ngươi... Ngươi giết bọn họ?”

“Sao nào, ngươi muốn giống bọn chúng sao?”

Diệp Hàn trừng mắt khiến Hà lãnh sợ tới mức rùng mình, vội vàng lắc đầu, ngay cả dũng khí kêu một tiếng cũng không có.

Hà lãnh này là trưởng tử của nhà họ Hà, nếu hắn ta chết, sẽ có chút phiền toái, cho nên Diệp Hàn không muốn giết hắn ta.

Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha!

Còn chưa chờ Hà lãnh mở miệng, Diệp Hàn đã bước qua, một cước giẫm nát bàn chân của người trước mặt.

Một cước này, trực tiếp giẫm nát xương cốt của Hà lãnh.

“A...”

Hà lãnh phát ra tiếng thét kinh thiên động địa, chấn động màng tai của mấy người xung quanh.

Diệp Hàn, đúng là một kẻ không thể trêu chọc, đã giết hai tên người hầu của nhà họ Hà ở ngay trong thành, lại còn giẫm gãy chân của trưởng tử nhà họ Hà, Hà lãnh.

Sau này, Hà lãnh xem như bị phế rồi!

Việc này còn chưa kết thúc, Diệp Hàn tìm kiếm trên người cái tên Hà lãnh hồn vía lên mây và hai người chết kia, tìm được hai trăm lượng bạc, thu hoạch không tồi.

Nhưng, ngay tại lúc hắn chuẩn bị vào cửa hàng mua đan dược, hắn bỗng nhiên phát hiện hai cái bóng ngay trên thi thể của hai người hầu kia.

“Đây là...”

Diệp Hàn nhíu mày, phát hiện đây là hai cái khí võ hồn, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn, phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung trên hai cỗ thi thể, mà không phải võ hồn trên thi thể.

------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện