Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời ló dạng.
Trong sân nhà họ Liễu, một già một trẻ ngồi đối mặt với nhau đánh cờ.
“Chiếu tướng.
”
Huỳnh Nhân đi quân mã, ăn quân sĩ mà đối phương vừa mới đánh lên, anh nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.
Nhìn thế cờ quân đen bị giết tơi bời chỉ còn lại quân tướng, Liễu Nham bất lực thở dài một hơi, chỉ còn biết di chuyển quân tướng.
Huỳnh Nhân vẫn thong dong, di chuyển xe theo hàng ngang, nói.
“Lại chiếu tướng.
”
Trước có mã, sau có xe, tướng vào thế bí.
Liễu Nham nhận thua.
“Ba thua rồi.
”
“Thêm một ván nữa.
”
Huỳnh Nhân đang cao hứng, mà Liễu Nham lại xua tay.
“Không chơi nữa, chơi hoài ba cũng thua thôi.
”
Sáng sớm, Huỳnh Nhân đã đến nhà họ Liễu chơi cờ với Liễu Nham.
Liễu Nham tự khoe mình chơi cờ khá tốt, đồng ý không chút do dự, kết quả bị Huỳnh Nhân giết không còn một quân suốt ba ván liên tiếp.
Ông ấy nghi ngờ nhìn Huỳnh Nhân, hỏi.
“Huỳnh Nhân, mấy năm không gặp, tài chơi cờ của con sao lại cao siêu như vậy?”
Huỳnh Nhân chỉ cười không nói.
Dẫn quân chiến đấu, bảo an đất nước, ba phần dựa vào võ lực, bảy phần dựa vào mưu lược.
Là chiến thần trong quân đội, Huỳnh Nhân còn chưa từng một lần thất bại, huống chi là trong ván cờ tướng cỏn con này?
Liễu Nham mỉm cười đứng dậy nói lời cảm ơn Huỳnh Nhân.
“Huỳnh Nhân, cảm ơn con, mấy ngày nay đã ở bên cạnh trò chuyện giải sầu với ba.
”
Huỳnh Nhân xua tay cười.
“Ba, nếu ba thích, ngày nào con cũng qua đây trò chuyện chơi cờ cùng ba, cũng may là bọn họ về bên nhà mẹ rồi, chứ không họ nhìn thấy con chắc sẽ xách chổi ra đuổi con đi.
”
Nghe vậy, Liễu Nham cũng bất lực thở dài.
“Ba sống một mình không có khó khăn gì, chỉ là công ty bị đập phá rồi, các công nhân cũng bị đuổi đi, trong thời gian ngắn không thể trở lại làm việc.
”
Sắc mặt Huỳnh Nhân vẫn không thay đổi, thậm chí còn cười nhạt.
“Ba, cái này thì ba yên tâm, cứ giao chuyện đó cho con.
”
“Con?”
Liễu Nham ngạc nhiên nhìn Huỳnh Nhân, sau đó lắc đầu nói.
“Huỳnh Nhân, ba biết bạn bè của con rất lợi hại, nhưng cũng không thể lần nào cũng dựa vào họ, hơn nữa, vấn đề lần này không phải tiền, mà là nhân lực, thời gian ít ỏi, đâu đủ để ba đi tuyển nhiều công nhân như thế?”
Huỳnh Nhân mỉm cười, đang định nói thì đột nhiên điện thoại trong nhà đổ chuông.
Liễu Nham ngạc nhiên, bây giờ vẫn còn sớm, ai mà lại gọi điện sớm như vậy?
Nhưng ông ấy vẫn bước tới nhấc máy.
“Xin chào, ai vậy?”
“Ông có phải là Liễu Nham, chồng của Liên Thuý Na, bố của Liễu Cảnh Nhiên không?” Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia.
Liễu Nham nghe tin Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên xảy ra chuyện, giọng điệu đột nhiên trở nên lo lắng.
“Là tôi, anh là ai?”
“Tôi là người của sở cảnh sát, vợ con của anh, cùng với Liên Hồng Vân, Liên Cát Tường, Liễu Đông Quân… đều bị bắt rồi.
” Người đàn ông nêu tên ra một loạt.
“Cái gì? Bọn họ bị bắt?”
Liễu Nham đột nhiên lớn giọng.
Huỳnh Nhân cười nhạt, anh không hề kinh ngạc trước kết quả này.
“Bọn họ phạm tội gì?”
“Chúng tôi nghi ngờ họ có liên quan đến một vụ cố ý phá hoại công ty của người khác có tổ chức và tính toán trước, ông cũng là đương sự, ông không biết sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Liễu Nham thay đổi rõ rệt.
“Đồng chí cảnh sát, lẽ nào anh nghi ngờ là do bọn họ sai khiến?”
“Đúng vậy, đã thẩm vấn đêm qua, bọn họ cũng khai hết rồi, ông mau chóng qua đây đi.
”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Liễu Nham cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu lại nhìn Huỳnh Nhân.
“Cảnh Nhiên và Thuý Na xảy ra chuyện rồi.
”
Huỳnh Nhân biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh vẫn hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Liễu Nham thở dài nói.
“Chính bọn họ đã cho người đập phá công ty Áo Tân.
”
Huỳnh Nhân thờ ơ mà nhìn Liễu Nham đầy ẩn ý.
“Ba, ý của ba thế nào?”
Anh tôn trọng quyết định của Liễu Nham.
Im lặng hồi lâu, Liễu Nham nói.
“Ba tin bọn họ nhất định là rất tức giận nên mới làm như thế, nói thế nào đây, dù sao họ cũng là vợ con là người thân của ba! ”
Huỳnh Nhân cười gật đầu.
“Ba đã quyết định như thế rồi, vậy con đi cùng ba.
”
“Được.
”
Liễu Nham nhìn Huỳnh Nhân đầy cảm kích, hai người nhanh chóng chạy tới phân cục.
Nửa giờ sau, họ nhìn thấy đám người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên đã ba ngày không gặp.
Họ ngồi sau tấm kính, đầu tóc bù xù, đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt nhợt nhạt, hơn nữa trên mặt mỗi người dù ít hay nhiều thì cũng có một vài vết bầm vết đánh, không khó đoán, đây chắc chắn là trong lúc bị thẩm vấn để lại.
Lưu An đã căn dặn cấp dưới, lúc cần thiết có thể “chọn món”.
“Chọn món” là cách gọi của người trong nghề, bên trong đủ kiểu đủ loại cực hình tàn khốc.
“Thuý Na, Cảnh Nhiên.
”
Liễu Nham nhìn thấy họ không khỏi kêu lên.
Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Liễu Nham, bọn họ lập tức nổi giận.
“Liễu Nham, cái đồ vô lương tâm, còn không mau cứu tôi và Cảnh Nhiên ra ngoài, ông biết tối hôm qua bọn tôi đã phải khổ sở thế nào không?”
Liễu Cảnh Nhiên cũng khóc lớn.
“Bọn họ đánh con, đánh rất đau, ba mau cứu con ra đi, con không muốn ở chỗ này…”
Cô ta được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu nổi đau đớn này?
Đám người Liên Hồng Vân, Liễu Đông Quân, Liên Cát Tường cũng kêu khổ không ngớt, nhưng ánh mắt họ nhìn Liễu Nham vẫn đầy tức giận và thù hận.
Như thể họ bị bỏ tù, đó là nhờ Liễu Nham.
“Huỳnh Nhân, lại là anh!”
Đột nhiên, Liễu Cảnh Nhiên nhìn thấy Huỳnh Nhân, giọng điệu của cô ta đột nhiên trở nên gay gắt.
“Sao đi đâu cũng thấy anh, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Những người khác nghe