Sau khi nhìn bọn Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Hồng Vân ngạo nghễ tự mãn rời đi, Liễu Nham ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Liễu Nham càng nghĩ càng thấy không hợp lẽ, tức thì ông ấy nhìn sang phía Huỳnh Nhân, hỏi.
“Huỳnh Nhân, sao con có thể tùy ý nói ra những lời khoác lác đó chứ.
Đấy chẳng phải là cố ý làm ba bẽ mặt hay sao?”
Huỳnh Nhân hớp một ngụm nước.
“Ba à, ba cũng đã nói rồi đấy, thời gian gấp rút thì đương nhiên phải tranh thủ khởi công.”
“Nhưng mà lấy đâu ra thiết bị và công nhân chứ?”
“Chuyện này thì ba chớ lo, con tự có cách.”
Huỳnh Nhân một hơi uống sạch chén nước, khi thấy Liễu Nham vẫn cứ giữ chau mày lo lắng, anh đành an ủi thêm.
“Ba à, sao con có thể hại ba được cơ chứ? Con đã dám nói ra những lời kia thì chứng tỏ rằng con có đủ sức để làm...!người thông minh sẽ không vấp ngã lại chỗ đã từng vấp ngã.”
Nghe vậy, Liễu Nham lập tức ngây ngẩn cả người, lời này đang ám chỉ mấy người Liên Thuý Na hả?
Huỳnh Nhân đã hoàn thành không ít những nhiệm vụ vốn cho là không thể làm được, ngay cả Liễu Nham cũng cảm thấy thân phận Huỳnh Nhân không tầm thường, thế mà bọn Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên cứ cảm thấy anh là đồ vô dụng, thật đúng với câu nói: Ai coi Huỳnh Nhân là kẻ vô dụng thì chính kẻ đó mới thật sự là kẻ vô dụng.
“Ngày mai ba cứ đợi xem tuồng hay đi.”
Huỳnh Nhân hờ hững nở nụ cười, anh một hơi uống hết chén nước rồi xoay người rời đi.
Cổng công ty Áo Tân, La Bố và Lưu An đã đợi ở đấy từ lâu.
Dáng vẻ kính cẩn, ánh mắt nể sợ.
“Đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?” Huỳnh Nhân hỏi.
“Thưa cậu chủ, người đã sắp xếp xong rồi ạ.”
“Thưa ông chủ, trực thăng cũng đã chuẩn bị xong.”
“Rất tốt.”
Huỳnh Nhân nhoẻn miệng cười, sau đó hơi nhíu mắt, trên mặt lướt qua một vẻ lạnh lẽo.
“Nhà họ Liên, các người sẽ thích vở tuồng hay này cho xem...”
Tại nhà họ Liên.
Liên Thuý Na vừa quay về, Liên Truyền Quốc không kìm được mà lập tức hỏi ngay.
“Chuyện thế nào rồi, Liễu Nham có bán hạng mục không?”
Liên Thuý Na lắc đầu.
“Chưa bán, chồng con bướng vô cùng, dù nói thế nào cũng không chịu bán.”
“Sao chứ? Không bán ư?” Tức khắc, Liên Truyền Quốc nổi giận đùng đùng.
Nhưng Liên Thuý Na cười khì khì, bảo.
“Ba khoang hãy sốt ruột.
Tuy ông ta không bán, nhưng ngày mai, chúng ta sẽ lấy được hạng mục này một cách miễn phí thôi.”
Liên Truyền Quốc vốn đang nổi giận lập tức nguôi giận, ông ta kinh ngạc nhìn Liên Thuý Na.
“Ý con là sao?”
Nét cười trên mặt Liên Thuý Na càng thêm vẻ bí ẩn, Liên Truyền Quốc sốt sắng không thể kiên nhẫn thêm mà thúc giục hỏi.
“Giờ đã là lúc nào rồi mà còn úp úp mở mở, còn không nói ra nhanh.”
Liên Thuý Na phì cười nói.
“Còn không phải là tên vô dụng bị bẫy vào hố.”
“Huỳnh Nhân?”
Liên Truyền Quốc trưng ra biểu cảm kì quặc.
Thoáng chốc bàng hoàng, ông ta nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực kia mà lạnh sống lưng.
Ông ta không hiểu được, một thanh niên mà ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu được, nhưng cớ sao qua miệng Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên lại thành ra “tên vô dụng”, “kẻ sao chổi”.
“Vâng.”
Liễu Cảnh Nhiên ở một bên thì cười ngọt ngào, nói.
“Tên vô dụng đó ấy hả, anh ấy lại giúp chúng ta một việc lớn.
Anh ta thế mà dám khoác lác nói ngày mai nhà máy nhà họ Liễu sẽ khởi công, còn chào đón cả nhà họ Liên chúng ta đến tham quan nữa.”
“Ngày mai là khởi công được rồi à? Sao có thể như vậy chứ! Rõ ràng là tôi đã cho người đập sạch nhà máy của nó rồi mà, công nhân cũng đều bị đuổi đi hết rồi, nó lấy cái gì mà khởi công cơ?”
Lúc này, Liên Thần Nghiêu đang chống gậy thay đổi sắc mặt, cất giọng thét lên.
Từ khi bị Liên Truyền Quốc đánh gãy một chân, tính tình Liên Thần Nghiêu đã trở nên hung hăng ngang ngược.
Gió thổi lay ngọn cỏ thôi cũng làm cho tâm trạng anh ta trở nên kích động.
Liên Truyền Quốc dửng dưng đưa mắt liếc hắn ta, quát.
“Câm mồm, nghe Cảnh Nhiên nói tiếp đi!”
“...”
Liên Thần Nghiêu nín thinh, nhưng trong mắt lóe lên sự độc ác mịt mù.
Liễu Cảnh Nhiên tiếp tục cười nói.
“Ông ngoại này, sự thật hệt như lời anh Thần Nghiêu nói, nhà máy của ba cháu chẳng có gì cả.
Đừng nói là ngày mai, cho dù cho ông ấy thêm một tháng nữa thì cũng không khởi công nổi đâu.”
“Mẹ và tên vô dụng đó đã thỏa thuận với nhau rồi.
Ngày mai cả nhà họ Liên sẽ đi tham quan nhà máy.
Nếu ngày mai bọn họ không thể khởi công, thì hạng mục hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh sẽ lọt vào tay chúng ta.
Mọi người nói thử xem, đây có phải là chuyện dốc sức thì như dã tràng se cát biển đông, còn buông lơi thì như tự dưng có kẻ đem phần đến cho hay không?”
“Ha ha, tên vô dụng đó ai cho nó dũng khí để nói ra những lời đó?”
“Vẫn là Thuý Na lợi hại, khiến tên ở rể đó phải cúi mình nể sợ.”
Mấy người nhà họ Liên khi nghe Liễu Cảnh Nhiên nói thế cũng lần lượt hùa theo nói lời tâng bốc Liên Thuý Na.
Một ý nghĩ cũng lóe lên trong mắt Liên Truyền Quốc, ông ta kích động nắm lấy tay Liễu Cảnh Nhiên, hỏi.
“Thật sự là nó đã nói thế sao?”
“Còn giả làm sao được hả ông?”
Liễu Cảnh Nhiên đắc ý nói.
“Con thấy anh ta biết mình không thể làm được nên mới mẻ lại thêm sứt vào.”
Liên Truyền Quốc lại nhíu chặt mày, lòng vẫn băn khoăn.
“Nó tự tin như thế liệu có phải nó có thế lực nào không?”
“Nó thì có thể có thế lực gì cơ chứ?”
Liên Thuý Na cười khẩy, nói.
“Chẳng qua là nó quen biết được mấy đứa bạn có tài cán mà thôi, bạn bè thì không thể lúc nào cũng giúp nó được, nên con dám cá rằng ngày mai nó sẽ chẳng thể nào khởi công được!”
Liên Truyền Quốc nghe xong cũng chợt nhẹ lòng, không nghĩ nhiều nữa.
“Nhưng mà ba này, ba phải chú ý một chút đấy.”
Liên Thuý Na lại nói.
“Hiện giờ trong tay ông ta đang nắm tám trăm tám ngàn vạn tiền tài trợ, còn có đoàn nhân viên tài vụ quản lí tài chính của tập đoàn Lệ Tinh nữa.
Đây là một số tiền không nhỏ, nếu Huỳnh Nhân để Liễu Nham dùng số