Từ Huệ đứng chờ dưới tầng của tòa nhà Quốc Tế, Huỳnh Nhân và Liễu Thuỵ Hoa đi đến văn phòng của Liễu Phi Tuyết.
“Chị, buổi tối hôm nay cho em mượn anh rể một chút nhá.
”
Vừa vào cửa, Liễu Thuỵ Hoa đã cợt nhả nói.
Liễu Phi Tuyết nhạy cảm ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ quái đánh giá Huỳnh Nhân và Liễu Thuỵ Hoa.
“Hai người! Định làm gì?”
Huỳnh Nhân lập tức quýnh lên, ho khan một tiếng.
“Thuỵ Hoa, nói chuyện cho cẩn thận!”
Liễu Thuỵ Hoa thè lưỡi, cười hì hì nói.
“Để đi ăn một bữa thôi, sẽ không đoạt chồng của chị đâu.
”
“Liễu Thuỵ Hoa!”
Rầm một tiếng, Liễu Phi Tuyết đập mạnh xuống bàn, thẹn quá hóa giận.
“Em lại nói lung tung nữa thì chị sẽ đưa em về Yên Lăng đấy!”
Liễu Thuỵ Hoa kéo tay Huỳnh Nhân chạy ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
“Không phải, em nghe anh giải thích…”
Huỳnh Nhân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cô em vợ này đúng là không dễ đối phó.
“Anh rể!”
Liễu Thuỵ Hoa lôi kéo Huỳnh Nhân mặt đỏ bừng chạy vào thang máy.
“Nhìn ra được chị của em vẫn để ý tới anh, chỉ là không bỏ xuống được sự tự cao kiêu ngạo mà thôi, đổi cách nói khác, đây là điển hình của ngoài lạnh trong nóng!”
Mí mắt Huỳnh Nhân run lên một cái.
“Em lại cố ý chọc giận chị của em?”
“Đương nhiên rồi!”
Liễu Thuỵ Hoa kiêu ngạo nói.
“Không làm chị ấy tức giận thì làm sao có thể thí nghiệm được phản ứng của chị ấy với anh?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Thuỵ Hoa, em không thể! ”
“Được rồi, dừng dừng.
Anh rể, chị của em dạy đời em thì thôi đi, bây giờ đến cả anh cũng muốn dạy dỗ em à?”
Liễu Thuỵ Hoa bực mình nói.
“Đi ra ngoài chơi, chuyện quan trọng nhất là vui vẻ, nếu chị của em đã giao anh cho em thì anh phải nghe theo em.
”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến dưới lầu, Từ Huệ đã chờ lâu.
Ba người cũng đi một chiếc xe, sau đó đi đến một khu mua sắm gọi là quảng trường Tân Giang Hội, nơi này cách đại học Minh Châu rất gần, tùy ý là có thể thấy được sinh viên của đại học Minh Châu.
Mà trên đường đi, Huỳnh Nhân cũng đã hiểu hoàn cảnh của Từ Huệ.
Hóa ra sau khi biết Từ Huệ phải bỏ học gì cái nhà này, Liễu Thuỵ Hoa đã chủ động gánh vác học phí của Từ Huệ.
Thầy cô giáo trong trường cũng nhiệt liệt hoan nghênh, bọn họ cũng từng nghe nói đến tên của Từ Huệ, thành tích thi đại học đứng nhất toàn tỉnh, chỉ là bởi vì nguyên nhân gia đình nên không tiếp tục học tập mà thôi.
Chuyện này còn trở thành một tiếc nuối lớn của ngành giáo dục của Minh Châu.
“Chị không biết phải báo đáp Thuỵ Hoa như thế nào, nhưng số tiền Thuỵ Hoa trả thay chị, tất cả chị đều nhớ kỹ, sau này đi làm chị sẽ trả lại cho em ấy.
” Từ Huệ nghiêm túc nói.
“Không cần đâu.
”
Liễu Thuỵ Hoa rộng lượng xua xua tay, không sao cả nói.
“Học phí có bao nhiêu tiền đâu, bằng tiền em không mua một cái túi xách mà thôi.
”
“Nhưng theo anh được biết, tiền của em cũng bị em tiêu không còn thừa bao nhiêu nhỉ?” Huỳnh Nhân nhìn thấu Liễu Thuỵ Hoa.
“Không sao cả, ít tiền lẻ mà thôi.
” Liễu Thuỵ Hoa xấu hổ thè lưỡi.
Huỳnh Nhân không nói lời nào, trực tiếp lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ngực ra.
“Bên trong có hai mươi vạn, về sau học phí của Tiểu Huệ sẽ trừ vào trong này, còn em, thói tiêu xài phung phí cũng phải sửa lại.
”
Lời này vừa nói ra, Liễu Thuỵ Hoa trực tiếp ngây dại, Từ Huệ cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Huỳnh Nhân.
“Anh rể, anh nghiêm túc à?”
Liễu Thuỵ Hoa vẫn luôn nhấn mạnh.
“Đây là hai mươi vạn, không phải hai mươi khối.
”
Huỳnh Nhân đưa thẻ qua đi.
“Cầm đi.
”
Nhìn ngữ khí Huỳnh Nhân kiên định như vậy, Liễu Thuỵ Hoa lập tức rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, cô ấy lắc đầu, nói.
“Không được, tiền này em không thể cầm được.
”
Tuy Liễu Thuỵ Hoa biết anh rể có một chiếc Rolls-Royce lượng tiêu thụ trên toàn cầu, nhưng đó là của người phụ nữ lợi hại kia, anh rể không có công việc, sao cô có thể lấy tiền của anh rể được?
“Cầm.
” Huỳnh Nhân nói.
“Em không cần.
”
Liễu Thuỵ Hoa cố chấp nói.
“Nếu chị của em biết em lấy tiền của anh, chị ấy sẽ mắng chết em.
”
“Thuỵ Hoa, anh biết em có lòng tốt.
”
Ánh mắt Huỳnh Nhân thâm trầm.
“Nhưng số tiền này chưa tới lượt em bỏ ra.
”
Lời này vừa nói ra, Liễu Thuỵ Hoa ngây ngẩn cả người, Từ Huệ cũng ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân.
“Cầm đi.
” Ngữ khí của Huỳnh Nhân bình thản.
Giống như có một loại ma lực đặc thù, Liễu Thuỵ Hoa từ từ nhận lấy chiếc thẻ kia, cúi đầu, khẽ cắn môi nói.
“Cảm ơn anh rể.
”
“Cảm ơn anh Huỳnh Nhân.
” Từ Huệ nghẹn ngào nói.
Xuống xe, ba người tới một tiệm lẩu rất nổi tiếng, Từ Huệ gọi vài món, sau đó giao thực đơn cho Huỳnh Nhân.
“Anh Huỳnh Nhân, anh nhìn xem em gọi