Nhìn thấy người đàn ông này tự tiện tiến vào, Giang Hi Văn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Không phải bảo anh chờ ở khu dành cho khách rồi à, sao anh lại lên đây?”
Người đàn ông đẹp trai không nhịn được mà bật cười, nói.
“Dù thế nào trước đây tòa nhà Quốc Tế cũng là của tôi, chỉ là do một số nguyên nhân mà tôi đã chuyển nhượng ra ngoài, chẳng lẽ bây giờ đến vào cũng không thể vào được?”
Giang Hi Văn kinh ngạc nhìn anh ta một cái, không nghĩ tới người đàn ông này lại là chủ sở hữu trước của tòa nhà Quốc Tế trước.
“Văn Duy Thần, anh tới đây làm gì?”
Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn người đàn ông này, giọng điệu đông lạnh.
Người đàn ông tên Văn Duy Thần như đã quen với thái độ của Liễu Phi Tuyết, trên mặt vẫn nở nụ cười.
“Lúc trước tôi mua tòa nhà Quốc Tế này là vì em, chẳng qua gia tộc đột nhiên gọi tôi, rơi vào đường cùng mới có thể chuyển nhượng giá thấp cho Thiên Việt Bân, bây giờ xử lí xong chuyện trong nhà rồi, đương nhiên phải về nhìn em.
”
“Tôi đã gả chồng.
” Liễu Phi Tuyết nhẹ nhàng nói.
“…”
Những lời này vừa nói ra, không khí nháy mắt đông cứng.
Ánh sáng sắc bén chợt lóe trong đôi mắt của Văn Duy Thần, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cười nhìn Liễu Phi Tuyết nói.
“Phi Tuyết, em hiểu lầm ý của tôi rồi.
”
“Tôi chỉ muốn dùng thân phận bạn bè để quan tâm em, cho dù về sau em làm cái gì, tôi đều sẽ ủng hộ em.
”
“Vợ của tôi chưa đến lượt anh quan tâm.
”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, mang theo khí lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Huỳnh Nhân bước nhanh đến đây, La Bố theo ngay sát đằng sau.
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết hơi đổi.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Lúc này cô mới nhớ, cô chỉ biết Huỳnh Nhân làm việc ở tòa nhà Quốc Tế nhưng lại không biết cụ thể làm ở công ty nào, làm chức vụ gì.
Cô dùng ánh mắt ý bảo Huỳnh Nhân nhanh chóng rời đi, nhưng đã chậm.
“Vợ của anh?”
Sát khí trong mắt Văn Duy Thần chợt lóe rồi biến mất, đánh giá Huỳnh Nhân từ trên xuống dưới, sau đó tự giễu cười nói.
“Nghĩ đến tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Văn ở Giang Chiết, đau khổ theo đuổi người mình yêu bao nhiêu năm, không ngờ tới lại bị một thằng nhóc nghèo nàn không tiền không thế nhanh chân đến trước, đúng là tạo hóa trêu người.
”
“Dám sỉ nhục ngài Huỳnh, muốn chết!”
Ánh mắt La Bố trở nên lạnh lẽo, Huỳnh Nhân lại vươn tay ra ngăn cản.
Mình thì đi đến trước mặt Văn Duy Thần, hơi nheo mắt lại.
“Anh đến từ Giang Chiết?”
“Đúng vậy.
”
Văn Duy Thần ngạo nghễ nói.
“Nhà họ Văn ở Giang Chiết!”
Huỳnh Nhân không đổi sắc mặt, La Bố đằng sau lại cười lạnh một tiếng.
Nhà họ Văn ở Giang Chiết? Rất lợi hại à?
“Nếu không muốn nhà họ Văn bị hủy hoại ở trên tay anh thì cách xa cô ấy một chút.
”
Sau đó, Huỳnh Nhân chỉ vào Liễu Phi Tuyết, giọng nói bình thản.
Lời này vừa nói ra, Liễu Phi Tuyết, Giang Hi Văn, và Văn Duy Thần đều thay đổi sắc mặt.
Giang Chiết là tên gọi chung của một mảnh đất, bao gồm rất nhiều thành phố, trong đó một số thành phố tương đối phát đạt là ba thành phố Minh Châu, Giang Môn, Tô Hàng.
Có thể xưng tên với Giang Chiết đều là những gia tộc có nội tình thâm hậu, nhà họ Thiều, một trong bốn nhà hào môn ở Minh Châu cũng không dám nói loại lời này, Huỳnh Nhân lấy đâu tự tin mà nói vậy?
Văn Duy Thần giận đến bật cười, ánh mắt âm u nhìn Huỳnh Nhân.
“Chưa có người nào dám nói chuyện với nhà họ Văn chúng ta như vậy!”
“Bây giờ có rồi.
”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân thản nhiên nói.
“Tôi không nói đùa.
”
La Bố tùy thời đợi lệnh, chỉ cần Huỳnh Nhân ra lệnh một tiếng, ông sẽ lập tức ra tay với Giang Chiết nhà họ Văn.
Văn Duy Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân, muốn cho Huỳnh Nhân phải thần phục dưới khí thế của mình, nhưng dần dần, anh ta sợ hãi phát hiện, sự lạnh lẽo trong mắt Huỳnh Nhân làm trái tim của anh ta đập nhanh hơn!
Còn cả người đàn ông trung niên phía sau kia nữa, anh ta chỉ cảm thấy rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cụ thể ở nơi nào lại không nghĩ ra.
Cẩn thận không thừa, Văn Duy Thần không đánh những trận không nắm chắc, lập tức lùi về phía sau một bước, nhìn Huỳnh Nhân lạnh nhạt nói.
“Nhớ kỹ những lời vừa rồi của anh, sớm hay muộn anh cũng sẽ phải trả giá đắt.
”
“Còn nữa, anh không xứng với Phi Tuyết!”
Nói xong xoay người rời đi.
Liễu Phi Tuyết và Giang Hi Văn đều trợn mắt kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân, đặc biệt là Liễu Phi Tuyết, cô biết rõ sức ảnh hưởng của nhà họ Văn, cô đã chuẩn bị để bảo vệ Huỳnh Nhân xong, không ngờ Văn Duy Thần lại đi rồi.
Liễu Phi Tuyết đi đến trước mặt Huỳnh Nhân, nghiêm túc khuyên.
“Về sau đừng những lời như vậy nữa, vũng nước của tòa nhà Quốc Tế này còn sâu hơn so với tưởng tượng của anh đấy.
”
Huỳnh Nhân biết Liễu Phi Tuyết đang quan tâm đến mình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
“Anh chỉ lo lắng cho em thôi.
”
“Em không sao.
”
Liễu Phi Tuyết lập tức nhìn ra chỗ khác, vội vàng mang theo Giang Hi Văn rời đi.
Bây giờ đang là thời gian đi làm, nếu bị nhân viên cấp dưới phát hiện, chỉ sợ ngày mai cô sẽ trở thành trung tâm cuộc nói chuyện mất.
Sau khi Liễu Phi Tuyết rời đi, biểu cảm trên mặt Huỳnh Nhân cũng từ từ lạnh đi đi.
“Bảo Thiên Việt Bân đi điều tra người kia, tôi muốn toàn bộ tin tức của anh ta!”
“Vâng, thưa ngài Huỳnh.
”
La Bố lập tức lấy di động ra, phân phó Thiên Việt Bân đi làm việc.
…
Sau khi Văn Duy Thần đi xuống tập đoàn Lệ Tinh, lại lập tức đi thang máy tới tập đoàn Cửu Châu.
Cửa thang máy