Quản lý đại sảnh khiếp sợ, lúc này mới ý thức được địa vị của người trẻ tuổi này lớn thế nào.
Cửa lớn chỉ ghi lại tin tức của hội viên bình thường, hội viên cao cấp đều không được ghi vào kho tin tức, toàn bộ do ông chủ phía sau màn của Tân Giang Hội mình tiếp đón!
Nhưng có hội viên cao cấp nào lại đi cửa lớn đâu?
Quản lý đại sảnh sắp bị dọa khóc.
“Lãnh đạo, tôi, tôi không biết vị này là hội viên cao cấp…”
“Đi đến chỗ tài vụ lãnh tiền lương, sau đó cút đi!”
Người phụ trách Tân Giang Hội gầm lên một tiếng, rồi sau đó đến bên cạnh Huỳnh Nhân, cúi đầu khom lưng.
“Vị khách này, người bên dưới có mắt không thấy Thái Sơn, đã xúc phạm đến ngài, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng trách tội…”
Huỳnh Nhân nhìn anh ta một cái, đột nhiên nhớ tới trước kia đã từng tới Tân Giang Hội.
Lần đó, anh đi cùng nhà giàu số một Minh Châu, Mã Bách Điền, lấy giá một tỷ đấu giá được kho báu của thế với ‘Nước mắt của thần vệ nữ’, coi như nhẫn kim cương kết hôn đưa cho Liễu Phi Tuyết.
Mã Bách Điền sắp xếp ghế lô, hình như chỉ có hội viên cao cấp mới có thể đi vào.
“Đi thôi.
”
Loại nhân vật nhỏ như vậy không đủ để Huỳnh Nhân giữ trong lòng.
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài…”
Người phụ trách Tân Giang Hội lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng đuổi kịp.
Tân Giang Hội là một chỗ để thư giãn, giải trí, câu lạc bộ đêm, thương nghiệp với hội sở đa chức năng, tổng cộng có năm tầng, phòng đấu giá lần trước Huỳnh Nhân và Mã Bách Điền đi ở tầng cao nhất.
Mà tiệc tối hôm nay diễn ra ở lầu hai.
Huỳnh Nhân quay đầu lại nhìn người phụ trách một cái.
“Anh đi bận việc của mình đi, một mình tôi đi dạo.
”
“Được rồi.
”
Người phụ trách biết có một số nhân vật lớn không thích có người đi theo, lên tiếng rồi đi xuống.
Huỳnh Nhân đi tới bữa tiệc, bây giờ bữa tiệc còn chưa bắt đầu, hội trường mở nhạc nhẹ nhàng, đám người tốp năm tụ ba, bưng rượu vang đỏ, chuyện trò vui vẻ.
Vai chính của bữa tiệc đêm nay là các tổng giám đốc công ty của tòa nhà Quốc Tế, địa vị tôn sùng, cho nên bên cạnh mỗi một người đàn ông đều mang theo mấy bạn nữ dáng người diện mạo tốt nhất đi theo, chỉ có mình Huỳnh Nhân lẻ loi một mình, rất không hợp nhau.
“Huỳnh Nhân.
”
Đột nhiên, phía sau lại truyền đến giọng nói giật mình của Liễu Cảnh Nhiên.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
Huỳnh Nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liễu Cảnh Nhiên kinh ngạc nhìn anh.
Cô ta rõ ràng nhìn thấy Huỳnh Nhân muốn đi vào đi vào nhưng bị ngăn cản, chẳng lẽ… quản lý đại sảnh thả anh đi vào?
Huỳnh Nhân thản nhiên nói.
“Tôi cũng tới tham gia tiệc tối, đương nhiên có người tới đón.
”
Liễu Cảnh Nhiên nghi ngờ.
“Anh cũng có thể tới tham gia loại tiệc như thế này?”
Sau đó, như là nhớ tới cái gì, vẻ mặt trở nên khinh thường.
“Tôi hiểu rồi, anh được người ta đưa vào, chẳng trách ngay cả bạn nữ đi cùng cũng không có…”
Tân Giang Hội không thể đột nhiên vô duyên vô cớ thả người lạ đi vào, Liễu Cảnh Nhiên chỉ có thể nghĩ đến hướng này.
Sau khi xác định ý nghĩ này, Liễu Cảnh Nhiên càng cảm thấy Huỳnh Nhân tới để ăn chùa, không khỏi khinh thường nói.
“Tôi nói này, anh có biết xấu hổ hay không? Người ngồi ở đây ai mà không phải tổng giám đốc của công ty có danh dự uy tín, anh thì sao? Có thân phận gì, ngồi ở chỗ này không cảm thấy xấu hổ à?”
Giọng nói của cô ta bén nhọn khắc nghiệt, mang theo địch ý, ở trong hội trường yên tĩnh có vẻ cực kì chói tai, lập tức rất nhiều tổng giám đốc các công ty đều nhìn lại đây.
Ánh mắt Huỳnh Nhân sắc bén nhìn chằm chằm vào Liễu Cảnh Nhiên.
“Làm sao cô biết tôi tới đây ăn trực?”
“Vẫn không thừa nhận, ngay cả bạn nữ đi cùng anh cũng không có, lại còn mặc áo bành tô như giá trị hơn vạn này nữa, thuê đúng không?”
Liễu Cảnh Nhiên nhìn trang phục quý báu trên người Huỳnh Nhân, vẻ khinh thường trên mặt càng đậm.
Ở cái thời đại tư bản đầy đường này, khắp nơi đều đua đòi, đi xe gì, đeo đồng hồ gì, công ty gì trở thành ganh đua so sánh cấp thấp.
Vì thế, con người, ngược lại trở thành ganh đua cao cấp.
Người phụ nữ bên cạnh mình như thế nào, chứng tỏ địa vị xã hội của mình cao bao nhiêu, đêm nay tổng giám đốc các tập đoàn tham dự bữa tiệc, có ai bên cạnh không có người phụ nữ xinh đẹp nào làm bạn?
Đó là mặt mũi, đó là thân phận.
đàn ông đối với người phụ nữ mà nói, cũng giống vậy.
Bởi vì người đàn ông bên cạnh Liễu Cảnh Nhiên là Văn Duy Thần, chủ nhân tòa nhà Quốc Tế cho nên cô ta cảm thấy vô cùng tự hào, giống như cô ta đã hoàn toàn dung nhập vào vòng tròn quyền lực này vậy.
Ở đây chỉ có Huỳnh Nhân là lẻ loi một mình, có vẻ rất không hợp nhau, cho dù anh ăn mặc áo bành tô đặt thiết kế riêng, lại càng giống như là thuê tới.
“Tổng giám đốc Thiều làm sao thế này, tại sao người nào cũng vào được vậy?”
“Một nhân vật nhỏ bé cả tên cũng chưa từng nghe qua, quả thật là kéo chất lượng của bữa tiệc xuống!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều khinh thường Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân cũng không tức giận, chỉ là nhìn mọi người trong bữa tiệc, nhớ kỹ gương mặt bọn họ.
Liễu Cảnh Nhiên thích chí nhìn Huỳnh Nhân, tuy rằng cô ta không biết Huỳnh Nhân vào bằng cách nào, nhưng bị cô ta làm loạn thành như vậy, anh cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở chỗ này nữa.
Nào ngờ, Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ, không chỉ không rời đi, lại còn bình thản ung dung đi đến phía trước, ngồi ở vị trí chính giữa.
Đó là chỗ ngồi cho vai chính của bữa tiệc.
“Anh! ”
Liễu Cảnh Nhiên giật mình mở to hai mắt nhìn.
“Anh biết anh đang làm gì không?”
Huỳnh Nhân ngồi ở vị trí chính giữa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói.
“Tôi ngồi vị trí tôi nên ngồi, làm sao?”
“Láo toét!”
Một tổng giám đốc của nào đó hét lên.
“Đó là chỗ ngồi dành riêng cho chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế, cậu có tư cách gì mà ngồi, cút xuống cho tôi!”
Các tổng giám đốc khác khẩn trương.
Chiếc ghế kia được chế tạo từ vàng ròng, chuyên dùng để chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế ngồi, ngay cả người đề xuất bữa tiệc hôm nay, Thiều Hải Hà, cũng chưa có tư cách này, Huỳnh Nhân có tài đức gì mà dám ngồi lên chiếc ghế đó?
Nếu bị chủ nhân của tòa nhà thấy được cảnh này, vậy hạng mục xây thành