Sau khi Huỳnh Nhân nói xong, vốn dĩ vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên đang phẫn nộ đột nhiên ngây ra.
Ba giây sau, sắc mặt cô trở nên không thể tưởng tượng, giọng nói cũng đề cao tám độ.
Cái gì? Anh điên rồi ư? “
Ngay cả Liên Thuý Na ở bên cạnh cũng cảm thấy Huỳnh Nhân mạnh miệng bốc phét.
“Huỳnh Nhân, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Cậu có biết bao nhiêu công ty tham gia buổi lần đấu thầu này không? Cái gì cũng không biết thì đừng nói lời nào!”
Theo cách nhìn của Liên Thuý Na, Huỳnh Nhân sao có thể biết chuyện hợp tác thương nghiệp gì.
Nhưng Huỳnh Nhân không hiểu, không đại biểu cho bà cũng không hiểu.
Bà rất rõ ràng lần đấu thầu này có thể nói là buổi đấu thầu có giá trị thương mại và quy mô lớn nhất năm nay.
Tập đoàn Lệ Tinh quốc tế là xí nghiệp đứng đầu thành phố Thẩm Minh, ai cũng muốn hợp tác với Lệ Tinh.
Nhỏ từ nhà xưởng sản xuất, lớn đến công ty niêm yết, đều đánh vỡ đầu muốn nổi bật, nơi nào đến lượt nhà họ Liễu bọn họ?
Nếu là nhà họ Liễu năm năm trước chưa bị nhà họ Thiều đánh sập, thì còn có chút hy vọng.
Hiện tại tập đoàn Cửu Châu là tập đoàn duy nhất của bọn họ đưa ra thị trường đều đã phản bội chống lại, bọn họ chỉ có thể dựa vào một ít công ty con miễn cưỡng đạt được danh ngạch đấu thầu.
Muốn chèn ép những người khác, trổ hết tài năng, cơ bản là không có khả năng.
Huỳnh Nhân lại là lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Các người không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”
“Anh nói cái gì? Anh dám coi thường chúng tôi?”
Nghe xong lời Huỳnh Nhân nói, Liễu Cảnh Nhiên lập tức giận dữ, sau đó đầy mặt châm chọc: “Nghe lời của anh thì anh có thể giúp chúng tôi bắt được đấu thầu?”
“Xin hai người không nên hiểu lầm.”
Huỳnh Nhân mặt không biểu tình nói: “Nếu không phải bố không muốn nhà họ Liễu cứ như vậy suy tàn, thì tôi sẽ mặc kệ các người.”
Đây là lời thật trong lòng Huỳnh Nhân, thái độ khác biệt giữa trước mặt và sau lưng của Liễu Cảnh Nhiên đã làm anh hiểu ra một đạo lý: lòng người là sẽ thay đổi, xã hội chính là một cái chảo nhuộm lớn, người hồn nhiên ngây thơ cỡ nào, sau khi bước ra xã hội đều sẽ bị biến đổi.
Nói câu không khách khí, toàn bộ nhà họ Liễu cũng chỉ có Liễu Nham mới là người thân duy nhất của Huỳnh Nhân.
Đối với người thân, Huỳnh Nhân sẽ giúp đỡ gấp mười lần.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình, tôi lại muốn nhìn xem cậu dựa vào cái gì thắng đấu thầu!” Liên Thuý Na lạnh mặt nhìn Huỳnh Nhân, lạnh lùng trừng mắt, vẻ mặt khinh thường.
Liễu Cảnh Nhiên ở bên cạnh nghe vậy, lại là khẽ biến sắc mặt, kéo Liên Thuý Na sang một bên, kinh ngạc nói: “Không thể nào, mẹ thật sự định để tên phế vật kia phụ trách lần đấu thầu này hay sao? Để chúng ta làm còn có chút khả năng thành công, giao cho anh ta thì thật sự không còn hy vọng.”
“Nói như vậy cũng không sai.
Nhưng con gái à, con thật sự cảm thấy nhà họ Liễu chúng ta còn có hy vọng sao?”
Vẻ mặt Liên Thuý Na lạnh lùng: “Nếu cũng không còn hy vọng, vì sao không nhân cơ hội này, vĩnh cửu đuổi tên phế vật kia ra khỏi nhà họ Liễu đâu?”
Nghe vậy, Liễu Cảnh Nhiên cũng là hoảng sợ: “Ôi mẹ, thì ra mẹ muốn mượn cơ hội này đuổi anh ta đi…”
“Không sai.”
Ánh sáng lạnh lập lòe trong mắt Liên Thuý Na: “Vừa lúc, mẹ còn đang lo không biện pháp đuổi nó, nếu nó xung phong nhận việc, vậy đừng trách ta.”
“Chỉ cần nó làm hỏng việc đấu thầu, dù cho Liễu Nham che chở nó ra sao, cũng không dám nói gì.”
Liễu Cảnh Nhiên cũng là gật gật đầu, xoay người nói với Huỳnh Nhân: “Vậy được rồi, có thể cho anh phụ trách đấu thầu.
Nhưng nếu thất bại, anh vĩnh viễn không thể bước vào cửa nhà họ Liễu một bước, cũng không được xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.”
“Được.”
Huỳnh Nhân như cũ không có phản ứng quá lớn, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua, khả năng bốsẽ không cho phép các người làm như vậy.”
“Việc này thì cậu không cần phải xen vào.”
Liên Thuý Na cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu vẫn là ngẫm lại làm thế nào xử trí chuyện đấu thầu đi.”
Nói xong, Liên Thuý Na lôi kéo con gái Liễu Cảnh Nhiên ngồi xuống vị trí, còn Huỳnh Nhân lại là đứng ở một bên góc.
Anh lấy ra di động, sắc mặt bình tĩnh gõ một dòng tin nhắn, một lát sau, di động vang lên.
Huỳnh Nhân đặt bên tai để nghe, toàn bộ quá trình, không nói một lời.
“Hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Huỳnh Nhân phức tạp, yên lặng chờ buổi đấu thầu bắt đầu.
Kế tiếp lục tục có một ít xí nghiệp đến.
Chủ đấu thầu, cũng chính là bộ trưởng Điền Vũ bộ tuyên truyền của tập đoàn Lệ Tinh quốc tế bước lên sân khấu.
Anh hắng giọng, nhìn các công ty xí nghiệp có mặt ở phía dưới, mỉm cười nói: “Các bạn xí nghiệp, buổi chiều tốt lành.
Rất cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã bớt thời