Huỳnh Nhân về đến nhà đã là mười giờ, Huỳnh Tiểu Như đã đi ngủ.
Huỳnh Nhân rón ra rón rén đi đến bên giường, cẩn thận nằm xuống ngủ.
Anh nghĩ Liễu Phi Tuyết đã ngủ rồi, không ngờ đột nhiên trong bóng tối lại vang lên giọng nói bình tĩnh của Liễu Phi Tuyết.
“Trên người của anh có mùi nước hoa phụ nữ.
”
Trong nháy mắt, Huỳnh Nhân cực kỳ sợ hãi, rõ ràng đã tắm rửa kỹ rồi mà!
Tự ngửi ngửi cơ thể mình, đúng là có ngửi thấy một hương nước hoa thoang thoảng.
Chắc là lúc đỡ Lê Nguyệt Thiền bị dính phải.
Vẻ mặt Huỳnh Nhân có chút bối rối vội vàng giải thích.
“Phi Tuyết, anh không có! ”
“Không cần giải thích nữa.
”
Giọng nói Liễu Phi Tuyết vẫn bình tĩnh như trước.
“Em tin tưởng anh.
”
Sau khi trải qua chuyện của Thiều Hải Hà, Liễu Phi Tuyết càng thêm có cảm giác an toàn đối với Huỳnh Nhân, chỉ cần ở cạnh anh thì anh sẽ không để cho mình và Tiểu Như phải chịu một chút tổn thương nào.
Huỳnh Nhân ngây người một lúc, nếu không phải nghi ngờ mình, vậy thì cô có ý gì chứ?
Liễu Phi Tuyết im lặng một lúc, sau đó nói thêm.
“Một người đàn ông ưu tú, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có người dòm ngó, đối với anh mà nói chuyện này là một chuyện tốt thôi.
”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân khó hiểu, bình thường phụ nữ phát hiện trên người người đàn ông của mình có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, không phải đều ầm ĩ lên sao?
“Huỳnh Nhân, chắc anh hiểu được, quãng đường sau này của anh sẽ rất khó khăn.
”
Liễu Phi Tuyết bình tĩnh tiếp tục nói.
“Cho nên nếu anh phải tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến một ngày, lúc mà em không cần kiêng dè gì nữa mà công khai tuyên bố chúng ta là vợ chồng, như vậy mới tính là thật sự kết hôn với em.
”
Huỳnh Nhân ngạc nhiên một lúc, đúng là người phụ nữ mạnh mẽ, có lối suy nghĩ không giống với những người phụ nữ bình thường khác.
Cô không cần cãi nhau, thậm chí còn không thèm để ý, xem như là một người vợ biết điều.
Huỳnh Nhân lắc đầu, mỉm cười nói.
“Thụy Hoa đã nói với anh nhà em ở Yên Lăng, ba vợ của anh đã tìm anh, chỉ cần khiến cho ba vợ chấp nhận anh, mới tính là thực sự kết hôn với em.
”
“Việc này rất khó.
” Liễu Phi Tuyết lắc đầu nói.
“Sẽ thành công.
”
Huỳnh Nhân bình tĩnh nở nụ cười cười mấy tiếng, trong lời nói nồng đậm sự tự tin.
“Chờ khi nào em chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến gặp ba vợ để cầu hôn.
”
Liễu Phi Tuyết không nói gì, chỉ xoay người, quay lưng về hướng Huỳnh Nhân.
“Chỉ mong sẽ có một ngày như vậy! ”
Cô dùng âm thanh mà chỉ mình cô nghe được, thì thào nói.
Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng, Huỳnh Nhân cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé đang không ngừng chọc chọc lên gương mặt to lớn của mình, rất nhanh đã tỉnh dậy.
Khoảnh khắc mở mắt, đập vào tầm mắt là gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng như được tạc từ ngọc ra, đang chơi đùa rất vui vẻ.
Nhìn thấy Huỳnh Nhân đã tỉnh, khuôn mặt tươi cười của cô bé lập tức cứng lại, rụt bàn tay nhỏ bé lại giống như ăn trộm, chột dạ nhìn Huỳnh Nhân.
Huỳnh Nhân nhìn thoáng qua thấy Liễu Phi Tuyết vẫn còn đang ngủ, dùng tay làm động tác không được lên tiếng.
“Suỵt, không cần đánh thức mẹ.
”
Huỳnh Như cũng hiểu chuyện gật gật đầu, cũng làm theo động tác không được lên tiếng.
“Suỵt! ”
Huỳnh Nhân vui vẻ, cảm thấy có được con gái xinh đẹp như hoa như ngọc thật sự là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.
“Nào, ba ba dẫn con đi rửa mặt.
”
Huỳnh Nhân ôm lấy Huỳnh Như, lại quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Phi Tuyết vẫn đang ngủ say, chắc chắn cô không bị đánh thức, lúc này mới rón ra rón rén đi xuống lầu.
Mà khoảnh khắc Huỳnh Nhân đóng cửa, Liễu Phi Tuyết cũng mở to đôi mắt, trên gương mặt hoàn hảo đã nở nụ cười từ lâu.
Huỳnh Nhân làm một bữa sáng thịnh soạn, lúc này Liễu Phi Tuyết mới lững thững xuống lầu, cho dù ngửa mặt lên trời vẫn xinh đẹp động lòng người.
“Ăn sáng thôi.
” Huỳnh Nhân cười với Liễu Phi Tuyết một cái nói.
Liễu Phi Tuyết ngồi xuống ghế, ăn từng miếng từng miếng cháo một cách ưu nhã.
“Cảm ơn anh.
”
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nói với Huỳnh Nhân.
“Cảm ơn cái gì?” Huỳnh Nhân ngạc nhiên.
“Cảm ơn anh vì bữa sáng.
”
Liễu Phi Tuyết nói.
“Anh đưa Tiểu Như đi học nhà trẻ giúp em, em có chuyện gấp.
”
Huỳnh Nhân nghe thấy vậy, cũng vui vẻ nói.
“Được.
”
Anh cảm thấy Liễu Phi Tuyết đã thay đổi, bắt đầu biết dựa dẫm vào anh.
Trước đây, anh ở trong nhà Liễu Phi Tuyết như một người khách.
Ăn bữa sáng xong, Huỳnh Nhân đưa Tiểu Như đi nhà trẻ, Liễu Phi Tuyết cũng lái xe đi công ty.
Cô nhận được điện thoại của Giang Hi Văn, đơn đặt hàng nhà họ Liễu đã vượt mức dự kiến.
Sau khi biết được tin tức này, Liễu Phi Tuyết cũng cực kỳ ngạc nhiên, chỉ đạo Giang Hi Văn tiếp tục theo dõi.
Sau đó, cô gọi đến văn phòng của Lê Nguyệt Thiền và Tôn Tuyết.
Lê Nguyệt Thiền và Tôn Tuyết, một người thì lo lắng không yên, một người thì đắc ý.
“Ở bữa tiệc ngày hôm qua, có nhìn thấy chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế không?” Liễu Phi Tuyết hỏi.
Lê Nguyệt Thiền cắn chặt môi, đang định nhận lỗi, Tôn Tuyết lại giành trước một bước, lạnh lùng cười liếc mắt nhìn Lê Nguyệt Thiền một cái, nói.
“Tổng giám đốc Liễu, có điều này cô không biết, ngày hôm qua chỉ nhân của tòa nhà Quốc Tế không chỉ có đến đây, mà còn rất coi trọng tập đoàn Lệ Tinh của chúng ta, lập tức bắt tay vào hạng mục xây dựng, chỉ là tổng giám đốc Phương vẫn khư khư cố chấp, chống đối chủ nhân của tòa nhà Quốc tế và tổng giám đốc Tống, khiến cho việc xây dựng hạng mục lỡ mất dịp tốt.
”
Nghe thấy vậy ánh mắt Liễu Phi Tuyết cũng hơi hơi nheo lại, nhìn về phía Lê Nguyệt Thiền hỏi.
“Đúng là như vậy sao?”
Sắc mặt Lê Nguyệt Thiền thay đổi.
“Cô nói bậy! Tôi không chống đối bọn họ!”
Mặt cô ấy lúc đỏ lúc trắng, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, lo lắng là vì quả thật cô đã đánh mất hạng mục xây dựng, tức giận là vì Tôn Tuyết đổi trắng thay đen hãm hại cô ấy.
“Còn nói là không chống đối?”
Tôn Tuyết càng nói càng hăng, châm biếm nhìn Lê Nguyệt Thiền nói.
“Nếu không phải vì một người vô dụng như cô, chống đối chủ nhân của