"Huỳnh Nhân? Hóa ra là anh!"
Nhìn thấy Huỳnh Nhân với Lưu An thản nhiên bước vào với sắc mặt thoải mái, trong mắt Thiều Hải Hà lóe lên sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ hung dữ.
"Anh tới đây làm gì?"
"Tôi tới để giải quyết tình trạng khốn khổ của anh bây giờ đấy"
Huỳnh Nhân nhìn quanh văn phòng bừa bãi, cười nói.
"Tôi thấy có vẻ bây giờ anh đang rất cần sự giúp đỡ thì phải"
Anh nở nụ cười nhã nhặn, nhưng trong mắt Thiều Hải Hà thì nụ cười ấy làm anh ta rợn hết cả gáy.
"Nhà họ Thiều và nhà họ Liễu không đội trời chung, anh sẽ tốt bụng giúp đỡ chắc?"
Đáy mắt Thiều Hải Hà toát ra vẻ cảnh giác nồng đậm, sau đó lại quay sang khinh thường.
"Vả lại, một kẻ ăn hại không được gia nhập vào dòng họ như anh thì có thể giúp được gì cho tôi?"
Huỳnh Nhân nghe thế cũng không tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên, vẽ ra một vòng cung ý tứ sâu xa.
"Xem ra, anh chẳng biết cái gì về tôi cả"
"Tôi quay về Minh Châu cũng đã được một thời gian rồi.
Thiều Gia Nguyệt không thể nào không biết tung tích của tôi, nhưng tại sao cô ta lại không đến tìm tôi?"
Không để cho Thiều Hải Hà cơ hội mở miệng, Huỳnh Nhân nói tiếp.
"Bởi vì cô ta đã bí mật điều tra tôi và biết được một số tình huống đằng sau của tôi, trong khi chưa hoàn toàn cầm chân được tôi, cô ta tuyệt đối sẽ không dám đối đầu với tôi"
Huỳnh Nhân không nhắc tới thì thôi, vừa gợi lại, Thiều Hải Hà lập tức rơi vào im lặng, anh ta cũng lờ mờ phát hiện có gì đó không đúng.
Thế nhưng, anh ta vẫn giễu cợt cười.
"Vậy thì đã sao, chỉ vì em họ tôi không đến tìm anh, mà anh cũng không biết tự lượng sức mình à?"
Huỳnh Nhân lắc đầu cười một cái, sau đó từ từ liệt kê ra từng tình hình khó khăn lúc này của Thiều Hải Hà.
"Bị phó giám đốc phản bội, cướp đi một loạt đội ngũ quan trọng, công ty hoàn toàn tê liệt, không thể hoạt động.
Hơn nữa, nếu sự kiện 316 bị phanh phui ra ngoài ánh sáng, anh sẽ không chỉ phải đối mặt với nguy cơ công ty bị phá sản, mà còn có thể sẽ thân bại danh liệt!"
Nghe vậy, Thiều Hải Hà thay đổi sắc mặt, không thể tưởng tượng nổi, nhìn Huỳnh Nhân.
"Tại sao anh lại biết?"
Công ty phát sinh tình huống thay đổi, anh ta đã lập tức yêu cầu thư ký dùng hết mọi cách để ém nhẹm tin tức, tại sao mà Huỳnh Nhân lại biết được?
Huỳnh Nhân cười nhẹ.
"Chỉ cần là điều tôi muốn biết, thì trong thành phố Minh Châu này không có cái gì mà tôi không biết được cả"
Dừng một chút, Huỳnh Nhân tiếp tục nói.
"Tốt nhất là anh đừng có đặt hết tâm tư vào công ty Long Đằng, mà nên chú ý một chút tới Tân Giang Hội đi"
"Tân Giang Hội?"
Sắc mặt Thiều Hải Hà thay đổi.
"Ý của anh là gì?"
Chuông reo leng keng...
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta vang lên, là người phụ trách của Tân Giang Hội gọi tới.
Bình thường nếu Thiều Hải Hà không có mặt ở Tân Giang Hội, anh ta sẽ là người quán xuyến hết mọi công việc lớn nhỏ trong hội.
Thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập không ngừng, nhưng lúc này Thiều Hải Hà lại hơi do dự, không dám trả lời cuộc gọi.
"Bắt máy đi" Huỳnh Nhân cười ha hả nói.
Thiều Hải Hà nghiến răng, trả lời điện thoại, cố hết sức làm ra vẻ bình tĩnh.
"Có việc gì?"
"Ông chủ, Tân Giang Hội bị thu giữ rồi!"
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói hoảng hốt của người phụ trách vang lên.
"Cái gì? Bị thu giữ"
Thiều Hải Hà lập tức trợn to hai mắt, phản xạ có điều kiện đứng lên.
"Tại sao lại bị thu giữ?"
"Vì...bị kiểm tra đột xuất..."
Giọng người phụ trách càng ngày càng nhỏ dần.
"Trong hội bắt được rất nhiều người đàn ông và phụ nữ đang thực hiện giao dịch bất hợp pháp"
Ù ù...
Ngay lập tức, đầu óc Thiều Hải Hà trở nên choáng váng, hai mắt tối sầm lại, thậm chí đứng còn không vững, suýt nữa ngã nhào xuống.
Tân Giang Hội của anh ta mở cửa theo chế độ hội viên, chỉ cho phép những người có thân phận mới được vào, thử hỏi, những người như thế thì muốn tìm kiểu đàn bà nào mà chẳng được? Tại sao lại xảy ra giao dịch bất hợp pháp?
Cúp điện thoại, sắc mặt của Thiều Hải Hà trở nên khó nhìn hơn.
Bỗng nhiên, như chợt nhận ra được điều gì đó, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Huỳnh Nhân với vẻ mặt khó tin.
"Là anh làm?"
Nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân rõ nét hơn.
"Cuối cùng anh cũng nhận ra"
Soạt...
Cả người Thiều Hải Hà lập tức căng thẳng, ngón tay run rẩy chỉ vào Huỳnh Nhân, giọng nói đứt quãng.
"Chu Hào, anh cũng là người đã xúi giục ông ta?"
"Tôi không thích bị nói như vậy đâu"
Nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân phai nhạt.
"Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.
Trong lòng mỗi người đều có mầm mống khao khát trả thù, anh và Diệp Thường Phong tự tay chôn nó xuống, còn tôi, chỉ là giúp nó mọc rễ nảy mầm sớm hơn mà thôi"
"Huỳnh Nhân! Tôi giết anh!"
Thiều Hải Hà hoàn toàn mất lý trí lao về phía Huỳnh Nhân với đôi mắt đỏ hoe.
Anh ta dùng hai tay túm cổ Huỳnh Nhân, muốn bóp cổ cho anh chết.
Thế nhưng, một bóng người màu đen dẫn đầu ra tay, đá anh ta một cái văng ra xa.
Bịch!
Người Thiều Hải Hà lập tức bay ra ngoài như diều gặp gió bị đứt dây.
"Chu Hào chưa nói cho anh biết à? Nếu anh coi người khác là kẻ tầm thường, thì trong mắt họ, anh cũng chỉ là một kẻ tầm thường không đáng để nhắc tới mà thôi"
Huỳnh Nhân nhìn Thiều Hải Hà đang bò lổm nhổm trên đất như một con kiến, giọng điệu bình