Khi nhìn thấy sáu chữ lớn này, Liễu Nham cảm thấy rất bối rối.
Vì thế, trong lúc nhất thời, ông ấy cũng không biết nên nói cái gì.
Sau một lúc im lặng, ông ấy mới yếu ớt thở dài một hơi rồi nói.
“Con đưa ba đến đây làm gì?
Huỳnh Nhân không nói một câu, anh cứ vậy mà đi vào.
Sắc mặt Liễu Nham thay đổi.
"Huỳnh Nhân, con không thể đi vào…”
Ông ấy biết rất rõ, mặc dù công ty Long Đằng là do một tay ông ấy sáng lập, nhưng hiện tại công ty này đã bị nhà họ Thiều cướp đi.
Hơn nữa, sau khi xảy ra một chuyện lớn như vậy, công ty Long Đằng cũng bị bán cho người khác, vì vậy ông ấy không có tư cách để đi vào.
Tuy vậy, Huỳnh Nhân đã đi vào.
Liễu Nham gấp đến mức chỉ có thể đi theo vào.
Cạch cạch cạch…
Lúc này, bên trong công ty có tiếng bước chân dồn dập, có khoảng năm mươi đến sáu mươi người đi ra từ hai bên hành lang.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Nham cảm thấy vô cùng sợ hãi, ông ấy coi bọn họ như những người tới đuổi mình đi.
Lúc ông ấy vừa có ý định đưa Huỳnh Nhân rời đi thì nhìn thấy khóe miệng Huỳnh Nhân nhếch lên, anh chỉ cười nhạt một cái khi nhìn thấy cảnh này.
Sau đó, năm mười, sáu mươi người mặc bộ vest chỉnh tề đó đứng ở trước mặt Huỳnh Nhân và Liễu Nham rồi lớn tiếng nói.
"Chào Tổng giám đốc Liễu!”
Liễu Nham nhất thời bị lời chào này làm cho ngây người.
Một lúc lâu sau ông ấy vẫn không kịp phản ứng, ông ấy quay đầu lại nhìn Huỳnh Nhân với vẻ mặt kinh ngạc.
“Huỳnh Nhân, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Huỳnh Nhân cười cười rồi nói.
"Ba, bắt đầu từ hôm nay, một lần nữa, công ty Long Đằng sẽ do ba đứng tên, tất cả mọi chuyện trong công ty đều do ba quyết định.”
“Chuyện này… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Liễu Nham mở to hai mắt nhìn những người đang đứng thành hàng trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Ông ấy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, chân tướng của vụ án 316 đã bị phơi bày rồi trận đại loạn ở Long Đằng, Công ty dược phẩm Hồng Thiên sụp đổ rồi đến việc Công ty Long Đằng trở lại dưới danh nghĩa của ông ấy.
Ngay sau đó, ông ấy dường như đã hiểu ra điều gì đó, sắc mặt của ông ấy lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
“Huỳnh Nhân, mấy chuyện này đều là do con làm sao?”
Huỳnh Nhân nghiêm nghị gật đầu.
"Con đã từng nói, Công ty Long Đằng nhất định sẽ trở lại, con nói được thì chắc chắn sẽ làm được.”
Nghe vậy, Liễu Nham xúc động đến bật khóc.
Ông ấy, nắm chặt tay Huỳnh Nhân.
"Huỳnh Nhân, con thật sự đã thực hiện được giấc mơ của ba…”
Huỳnh Nhân mỉm cười, anh đưa tay lên rồi nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Liễu Nham.
Công ty Long Đằng là do một tay ba sáng lập, ông ấy coi nó như một đứa con mình, tuy lúc trước mất đi nhưng bây giờ lại lấy lại được, sao ông ấy có thể không kích động được chứ?
Nhưng ngay sau đó, ông ấy lại bình tĩnh rồi thở dài một tiếng.
"Huỳnh Nhân à, con là người đã mua được Công ty Long Đằng, vì sao ba lại là người đứng tên được chứ?”
Huỳnh Nhân lắc đầu.
"Ba, Công ty Long Đằng vốn là tâm huyết của ba, con trả lại cho ba cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Mặt khác, con cũng chỉ là một người lính, con đâu biết quản lý công ty, vì vậy, Công ty Long Đằng này vẫn nên để ba quản lý thì hơn.
Ngoài ra, mọi việc liên quan đến Công ty Áo Tân và tất cả các quyết định hợp tác kinh doanh với Tập đoàn Lệ Tinh đều sẽ do ba quyết định.”
Liễu Nham cười khổ một tiếng.
"Con thật sự định trở thành ông chủ bỏ mặc công ty của mình sao?”
Huỳnh Nhân chỉ vào những người này rồi nói.
"Đây đều là những thuộc hạ cũ của ba cách đây ba năm trước.
Lúc Công ty Long Đằng bị nhà họ Thiều thu mua, bọn họ chính là những người buồn nhất.”
Ánh mắt Liễu Nham đảo qua những nhân viên này.
Cả người bọn họ đều đứng thẳng và nhìn ông ấy với đôi mắt đỏ hoe.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Liễu Nham mới chậm rãi nói.
"Nếu Công ty Long Đằng đã mất, nay lại lấy lại được, vậy thì tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng.
Tôi sẽ dẫn dắt Long Đằng đi tới thời kỳ huy hoàng một lần nữa.”
Huỳnh Nhân hài lòng gật đầu.
Sau đó, anh lấy một bản danh sách ra rồi đưa cho Liễu Nham.
"Ba, đây là danh sách bọn tay chân của Thiều Hải Hà, lựa chọn sa thải hay cách chức đều do ba quyết định.”
Trong mắt Liễu Nham chợt lóe lên vẻ lạnh lùng, ông ấy nói.
"Nếu đã là tay chân của Thiều Hải Hà thì sao có thể giữ lại được chứ? Tuy nhiên, hiện tại Công ty Long Đằng đang rối loạn, cho nên bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp cho việc cắt giảm nhân sự…”
Thế nhưng ngay sau đó, Liễu Nham lại nhướng mày.
Huỳnh Nhân cười ha ha.
"Về điểm này thì ba không cần lo lắng.
Chu Hào đã đưa nhóm nhân viên tinh anh, nòng cốt đi, vài ngày nữa bọn họ sẽ trở về nhậm chức?”
Việc Long Đằng rơi vào tình trạng hỗn loạn vốn là chủ ý ban đầu của anh.
Anh làm vậy chỉ là vì muốn đuổi Thiều Hải Hà ra khỏi Long Đằng mà thôi.
"Nếu đã vậy thì sa thải tất cả bọn họ đi.”
Nghe Huỳnh Nhân nói như vậy,