Đại hỷ qua đi, chính là đại lạc.
Sau khi ba việc quan trọng được công bố xong, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thúy Na và Liên Hồng Vân nhất thời trợn tròn mắt.
Long Đằng muốn hủy bỏ mối quan hệ với nhà họ Liên bọn họ sao?
Hai ngày trước, bọn họ đã đạt được sự hợp tác này khi đến nhà họ Liên.
Sự hợp tác này đã giúp Tập đoàn Đại Chu trực tiếp tối đa hóa lợi ích.
Nếu bị hủy bỏ thì bọn họ sao có thể kiếm được tiền nữa?
“Không được, tôi không đồng ý.”
Liên Thúy Na là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần lại.
Bà ta tức giận đến mức sắc mặt tái mét, cả người run rẩy.
"Rốt cuộc là ai, là ai dám tự ý hủy bỏ mối quan hệ hợp tác giữa Long Đằng và Tập đoàn Đại Chu?”
Cả phòng hội nghị vang vọng tiếng chất vấn tức giận của Liên Thúy Na.
Hầu như tất cả lãnh đạo cấp trung và cấp cao đều biết, mối quan hệ hợp tác giữa Long Đằng và Tập đoàn Đại Chu là do Liên Thúy Na một tay thúc đẩy.
Nhưng chưa được ba ngày, quan hệ hợp tác này đã bị hủy bỏ, mới chưa tới ba ngày, liền bị hủy bỏ, nếu Liên Thúy Na có thể nuốt trôi cục tức này mới là lạ!
“Liễu Nham, lá gan của ông cũng to thật đấy.
Ngay cả công ty của ba vợ mà ông cũng dám hủy bỏ mối quan hệ hợp tác sao?”
Bà ta giận dữ nhìn về phía Liễu Nham rồi tức giận la mắng.
Kể từ sau khi biết chủ tịch là Liễu Nham, người khác đều tỏ ra sợ hãi nhưng Liên Thúy Na lại không sợ.
Sắc mặt Liễu Nham âm trầm.
Khi ông ấy đang định lên tiếng nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, sau đó một âm thanh lớn được truyền vào.
“Là tôi làm.”
Tầm mắt của mọi người lập tức đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Mọi người chỉ thấy một người đàn ông đầu hói bước vào, ông ta còn mang theo khí thế khác lạ mà liếc mắt nhìn Liên Thúy Na một cái rồi lập tức đi lên bục phát biểu.
“Tổng giám đốc Chu?”
Sau khi nhìn thấy ai tới, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt, ngay cả Liên Thúy Na không ai sánh bằng cũng có chút giật mình.
"Ông, chẳng phải ông đi đầu thú rồi sao? Sao ông lại được thả ra?” Bà ta kinh ngạc hỏi.
Chu Hào thản nhiên nhìn lướt qua bà ta một cái nhưng ông ta cũng không nói lời nào.
Khóe miệng của Huỳnh Nhân đang đứng ở một góc cũng lộ ta một nụ cười nhàn nhạt.
Chu Hào đã đồng ý phơi bày hết chân tướng của vụ án 316 y ra ánh sáng, sao Huỳnh Nhân có thể bạc đãi ông ta được chứ?
Phương thức của vụ án 316 là do ông ta nghĩ ra, nhưng người thực hiện lại là Diệp Thường Phong và Thiều Hải Hà, không có quan hệ gì với ông ta cả.
Vì thế, ông ta chỉ bị bắt một ngày rồi lập tức được thả ra.
Chu Hào khẽ gật đầu với Liễu Nham, sau đó lập tức nói với Thư ký Trần.
"Thư ký Trần, cậu thông báo cả hai chuyện sau đi.”
Thư ký Trần gật đầu, sau đó nhìn tất cả lãnh đạo cấp trung và cấp cao đang không hiểu gì ở trong phòng họp rồi nói.
"Thật ra, chuyện thứ hai và thứ ba này có thể hợp nhất thành một chuyện để nó… Phó chủ tịch của Công ty Long Đằng sẽ tiếp tục do phó chủ tịch Chu đảm nhiệm, việc hủy bỏ quan hệ hợp tác với Tập đoàn Đại Chu cũng chính là quyết định đầu tiên sau khi phó chủ tịch Chu phục chức.”
"Cái gì?"
Lời vừa được nói ra, cho dù là Liên Thúy Na, hay là Liễu Cảnh Nhiên, hoặc là người của nhà họ Lâm cũng lập tức cảm thấy choáng váng mà ngơ ngác nhìn Chu Hào trên bục phát biểu.
Bọn họ vốn tưởng rằng mình có cơ hội cạnh tranh vị trí phó chủ tịch nhưng thật không ngờ, vị trí này đã được định trước rồi.
“Đây chính là nội dung của cuộc họp ngày hôm nay, mọi người tan họp đi.”
Sau khi thư ký Trần tuyên bố cuộc họp kết thúc, mặc kệ sắc mặt đờ đẫn của đám người Liên Thúy Na và Liễu Cảnh Nhiên, Liễu Nham và Chu Hào cứ như vậy mà cùng nhau đi đến văn phòng chủ tịch.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đối với mấy người Liên Thúy Na mà nói, cuộc họp này có tác động rất lớn.
Chỉ sợ mấy ngày tới, bọn họ cũng không dám làm càn ở nhà họ Liễu nữa.
Huỳnh Nhân không tiếp tục can thiệp vào hoạt động kinh doanh của Công ty Long Đằng nữa, anh cứ vậy mà xoay người rời đi.
Thang máy đi lên từng tầng, anh vốn muốn lên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế, nhưng sau khi nhìn thấy con số tám mươi tám này, nội tâm vốn bình tĩnh của Huỳnh Nhân chợt gợn sóng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại nhấn nút hủy đi lên tầng trên cùng và ấn nút đi xuống tầng tám mươi tám.
Leng keng…
Cửa thang máy mở ra, Huỳnh Nhân nhẹ nhàng tìm đến văn phòng của tổng giám đốc.
Anh phải lấy hết can đảm mới có thể nhẹ nhàng gõ cửa.
Cộc cộc cộc…
"Vào đi."
Trong phòng làm việc truyền ra một giọng nói bình tĩnh, bên cạnh đó còn mang theo sự uy nghiêm.
Huỳnh Nhân đẩy cửa tiến vào thì nhìn bóng dáng lạnh lùng mà xinh đẹp đang làm việc, ánh mắt anh cũng vì thế mà trở nên ôn hòa.
"Phi Tuyết.”
"Sao anh lại ở đây?"
Liễu Phi Tuyết cũng cảm thấy có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Huỳnh Nhân.
"Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, sao anh lại có thời gian rảnh mà đến thăm em vậy?”
"Công việc của anh tương đối đặc thù, cho nên thời gian rảnh rỗi cũng khá nhiều, anh chỉ muốn đến thăm em một chút." Huỳnh Nhân cười nói.
Liễu Phi Tuyết buông công việc trong tay xuống, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
"Anh còn chưa nói cho em biết, anh làm công việc gì ở đây thế?”
Sắc mặt của Huỳnh Nhân khẽ thay đổi khiến cho Phi Tuyết cảm thấy nghi ngờ.
Cho dù là lần gặp mặt trước đó với Duy Thần, hay là dự án xây dựng thành phố Hoa Lạc của Tập đoàn Lệ Tinh thì trong đó đều có bóng dáng của Huỳnh Nhân.
Tất cả mọi thứ