Từ lúc quen biết Liễu Phi Tuyết cho đến bây giờ, Huỳnh Nhân vẫn luôn cho rằng cô chỉ có hai bộ đồ.
Một bộ là bộ đồ đồng phục cô thường hay mặc đi làm, phong cách nghiêm cẩn, khí thế vô cùng, bộ thứ hai là bộ đồ ngủ kín cổng cao tường, trừ cái này ra, Huỳnh Nhân chưa từng thấy Liễu Phi Tuyết mặc bộ đồ nào khác.
Cô tập trung thời gian và sức lực hết vào công việc, sao có thể lãng phí thời gian vào việc ăn mặc.
Đương nhiên, vóc dáng kia của Liễu Phi Tuyết, mặc đồ nào cũng vậy, đều đẹp cả.
Hiện tại, Liễu Phi Tuyết đột ngột không mặc đồ như thường của mình nữa, tức khắc khiến cho Huỳnh Nhân có loại cảm giác tia sáng vụt qua trước mắt.
Mái tóc dài óng ả được hai sợi dây buộc lại đơn giản, buộc thành tóc đuôi ngựa cao sang hai bên, mặc dù có một vài cọng rũ xuống, nhưng cũng chỉ tăng thêm sự nghịch ngợm.
Màu sắc của quần áo, cũng là màu sắc đại biểu của Liễu Phi Tuyết - màu đen trang trọng.
Váy lụa đen dài tới gối, thần bí nhưng không mất đi sự quyến rũ, quyến rũ lại thêm chút nghiêm trang.
Trừ cái này ra, đôi giày cao gót năm phân khiến cho cô vốn dĩ đã cao một mét bảy mươi hai, thẳng tiến đến một mét tám.
Trên mặt còn trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, thoạt nhìn sang trọng vô cùng.
Trước sau chưa quá năm phút, nhưng sau khi ra lại, Liễu Phi Tuyết giống như một cô tiểu thư nhà giàu lén chạy ra ngoài, đủ để thấy phong cách ăn mặc của cô thế nào.
Đừng nói Huỳnh Nhân, cho dù là Liễu Thụy Hoa, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhịn không được kích động nói.
“Chị, chị đẹp thật đấy?”
Vẻ mặt của Liễu Phi Tuyết không có sự thay đổi gì cả, cô đã nghe đến ngán mấy lời khen ngợi như thế rồi
Đôi mắt đẹp liếc xéo người vừa mới rời giường, nhìn Huỳnh Nhân còn đang mặc đồ ngủ, hỏi.
“Anh định mặc bộ này ra ngoài?”
Huỳnh Nhân cúi đầu nhìn quần áo ngủ của mình, lại nhìn Liễu Phi Tuyết rực rỡ chói mắt, anh lập tức chạy vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, anh cũng mặc một bộ tây trang đi ra, tóc còn vuốt keo, trên mặt là nụ cười mỉm.
Quả thật, sau khi nhìn thấy Liễu Phi Tuyết sửa soạn, anh cũng bị Liễu Thụy Hoa thuyết phục.
Hai người ở bên nhau, vốn chính là một sự ngoài ý muốn đẹp đẽ, vội vã trở thành gia đình, bọn họ căn bản không có lần đầu tiên hẹn hò.
Nếu như đã là lần đầu tiên, sao có thể không trang trọng được?
Liễu Thụy Hoa bế Tiểu Như lên.
“Tiểu Như à, dì nhỏ dẫn con đến công viên giải trí được không?”
“Được ạ.
Con muốn chơi trò vòng xoay ngựa gỗ.
”
Vừa nghe tới mấy chữ công viên giải trí, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Như lập tức hăng hái lên.
“Nhưng mà hôm nay ba mẹ con đều rất bận, dì nhỏ chơi cùng con có được không?”
Những lời này lập tức khiến cho Tiểu Như cảnh giác, chân nhỏ không mang gì hết chạy tập tễnh đến bên cạnh Huỳnh Nhân, ôm chặt chân của Huỳnh Nhân.
“Con không cần, con muốn chơi cùng với ba con.
”
Liễu Thụy Hoa phút chốc tức giận đến nghiến răng, đứa nhỏ không có lương tâm này, thế mà không thân thiết với dì nhỏ.
Vì thế lập tức ra vẻ thương tâm, lã chã chực khóc.
“Thì ra Tiểu Như không thích dì nhỏ, dì nhỏ hiểu rồi…”
Tiểu Như cũng mềm lòng, nhưng lại chần chờ nhìn thoáng qua Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, trong lúc nhất thời, khó lòng mà đưa ra quyết định.
Liễu Thụy Hoa nhân cơ hội nói.
“Tiểu Như à, công viên giải trí không chỉ có mỗi chuột Mickey thôi đâu, còn có vịt Donald, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa.
”
Tiểu Như tức khắc bị thuyết phục, hậm hực nói.
“Vậy dì nhỏ sẽ mua cho con sao?”
“Đương nhiên, con muốn ăn bao nhiêu, dì nhỏ sẽ mua cho con bấy nhiêu.
”
Giờ phút này Liễu Thụy Hoa rất giống mấy tên buôn người chuyên dụ dỗ mấy đứa con nít.
“Vậy được rồi……”
Tiểu Như cũng có chút ngượng ngùng, giống như việc phải lựa chọn giữa ba mẹ và đồ ăn vặt, cô bé đã lựa chọn đồ ăn vặt.
“Tiểu Như thật ngoan.
”
Liễu Thụy Hoa ôm lấy Tiểu Như rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Huỳnh Nhân còn mập mờ nói một câu.
“Cố lên nào.
”
Vì thế, trong nhà chỉ còn lại hai người Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết.
“Chúng ta cũng đi thôi.
”
Huỳnh Nhân mỉm cười nhẹ, cầm tay Liễu Phi Tuyết rất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên Huỳnh Nhân nắm tay cô, gương mặt Liễu Phi Tuyết lập tức ửng đỏ, giãy giụa nhẹ vài cái rồi cũng để Huỳnh Nhân nắm lấy.
Thấy Liễu Phi Tuyết không có phản kháng, trong lòng Huỳnh Nhân cũng kích động một hồi.
Vẫn là Liễu Phi Tuyết lái xe, Huỳnh Nhân ngồi ở ghế phụ, đi đến quảng trường Thương Nghiệp cách trung tâm thành phố.
Đậu xe xong, Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai khá ít người, bởi vì những cửa hàng ở đây cơ bản đều là các cửa hàng chuyên bán mặt hàng xa xỉ cho tầng lớp cao cấp.
Hai người đi vào một cửa hàng Gucci, nhân viên cửa hàng lập tức lộ ra nụ cười nhẹ lễ phép.
“Hai vị, cần mua thứ gì ạ?”
Cô ta không nhịn được mà nhìn Liễu