Tất cả đều chuẩn bị sắp bắt đầu quay rồi lại bị Huỳnh Nhân bảo dừng, chuyện này khiến Thái Liên rất khó chịu.
Ông ta ném kịch bản cho trợ lý, sau đó bước nhanh đến trước mặt Huỳnh Nhân, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
“Cậu vừa nói cái gì?”
Bởi vì Huỳnh Nhân đột ngột cắt ngang tiến trình nên những người khác trong đoàn phim cũng nhìn Huỳnh Nhân với vẻ mặt khác thường, bao gồm Huỳnh Thăng Phát và Liễu Phi Tuyết.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nhưng Huỳnh Nhân không chút sợ hãi, sắc mặt bình tĩnh như cũ.
“Tôi cảm thấy, ý tưởng của ông có vấn đề.”
Vì vậy sắc mặt của Thái Liên càng thêm u ám, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân hỏi.
“Nghe đây, đừng thấy cậu là nam chính, thực ra nhân vật chính của cả bộ phim chỉ có hai người, đó là Huỳnh Thăng Phát và Tổng Giám đốc Liễu.
Cậu chỉ là người làm nền, cần gì diễn nhiều như thế?”
“Quay phim chú trọng tính liên tiếp, không đơn giản như những gì người ngoài ngành các cậu đã nghĩ đâu.
Nếu vì cậu bảo dừng, bỏ lỡ trạng thái tinh thần tốt nhất của các diễn viên, thứ đạo diễn quay được cũng chỉ là dưa vẹo táo nứt, trách nhiệm đó, cậu gánh nổi không?”
Nếu là người bình thường, có thể đã sớm bị lời đe dọa của Thái Liên làm cho hoảng sợ, nhưng mà Huỳnh Nhân không chỉ không tức giận, ngược lại còn thản nhiên mỉm cười.
“Không nghiêm trọng vậy đâu, tôi chỉ đưa ra đề nghị của mình thôi.”
“Ngay cả đóng phim cậu cũng không biết, thì có thể đưa ra được đề nghị hay ho nào chứ?”
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cười châm chọc.
Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Đổng Ngọc Thụ nhét hai tay vào túi quần, chậm rãi bước qua đây.
Huỳnh Thăng Phát không nhìn nổi nữa, nói chuyện thay Huỳnh Nhân.
“Anh không hiểu rõ người ta, sao biết người ta không biết đóng phim?”
“Anh ta là lính mới, biết đóng phim gì chứ?”
Đổng Ngọc Thụ chế giễu nói.
“Nếu không phải anh ta quen biết Tổng Giám đốc Liễu thì làm gì đến lượt anh ta?”
Khựng lại một lúc, rồi lại cười nói.
“Nhưng mà, Tập đoàn Lệ Tinh cũng không tồn tại được bao lâu nữa.”
Liễu Phi Tuyết lạnh lùng nhìn Đổng Ngọc Thụ.
“Tập đoàn Lệ Tinh của tôi tồn tại được bao lâu, không phải do anh quyết định.”
Đổng Ngọc Thụ còn tưởng Liễu Phi Tuyết không biết tin tức nhà họ Đổng muốn ra tay với Tập đoàn Lệ Tinh, vẻ châm chọc càng đậm.
Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn anh ta.
Vốn dĩ anh chỉ muốn ra tay với một mình Đổng Ý Hành, tha cho nhà họ Đổng một con đường sống, bây giờ, là anh đã quá nhân từ rồi.
“Nếu không muốn giống như Đổng Ý Hành, thì đừng đến trêu chọc tôi.” Anh lạnh lùng nói.
Khí thế trên người Huỳnh Nhân dọa Đổng Ngọc Thụ giật mình.
Từ Lượng lập tức đứng ra nói với Đổng Ngọc Thụ.
“Ngọc Thụ, anh có thân phận thế nào, anh ta có thân phận gì, sao xứng nói chuyện với anh, đừng chấp nhất với anh ta.”
Đổng Ngọc Thụ hừ lạnh một tiếng, hùng hổ rời khỏi phim trường.
Anh ta quyết định ra ngoài hóng gió, khi quay lại sẽ xem quay như thế nào.
Thái Liên lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân.
Vừa nãy ông ta nghe thấy đối thoại giữa anh và Đổng Ngọc Thụ, cũng nảy sinh một chút cảm giác bất mãn đối với Liễu Phi Tuyết.
Không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề đồ gốm.
Ở lĩnh vực chuyên nghiệp, thì nên để người chuyên nghiệp làm, mà Tổng Giám đốc Liễu này, lại không dùng diễn viên chuyên nghiệp, nhất định bảo người không có kỹ thuật diễn xuất đóng phim.
“Tổng Giám đốc Liễu, người này không phù hợp.”
Cuối cùng, Thái Liên đi đến trước mặt Liễu Phi Tuyết, nói.
“Vẫn nên đổi thôi, để Đổng Ý Hành đóng đi.”
Liễu Phi Tuyết bình tĩnh không thay đổi, thản nhiên nói.
“Vẫn nên nghe thử xem, nói không chừng là điều gì đó khiến mắt người ta sáng lên thì sao?”
Cho nên, Thái Liên càng thêm bất mãn với Liễu Phi Tuyết, nhưng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân.
“Vậy cậu nói đi.”
Huỳnh Nhân không hề tức giận vì bị Thái Liên coi thường, ngược lại bình tĩnh nói.
“Tôi cảm thấy có thể ông đã hiểu sai chủ đề rồi.”
“...”
Vừa nói ra câu này, không chỉ vẻ mặt Thái Liên cứng ngắc, những nhân viên khác trong đoàn phim cũng ngơ ngác nhìn Huỳnh Nhân.
Người trẻ tuổi này, thật sự là chuyện gì cũng dám nói.
“Hiểu sai chủ đề? Cậu thì biết cái gì, rốt cuộc cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?”
Thái Liên lấy lại tinh thần, gương mặt tràn ngập phẫn nộ nhìn Huỳnh Nhân, tức giận nói.
“Ông là người trong nghề, ông là đạo diễn, nhưng mà, điều đó không đại diện được gì cả.”
Sắc mặt Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh.
“Chính vì tôi không có kinh nghiệm diễn xuất, cho nên mới hoàn toàn là một khán giả.
Ông dùng ánh mắt của đạo diễn để xem xét lần quay này, mà tôi lại dùng ánh mắt của khán giả, không thể nói lẫn vào nhau được.”
Thái Liên vẫn khinh thường Huỳnh Nhân như cũ, anh nói rất đúng, anh chỉ có thể dùng góc độ của khán giả đề nhìn nhận lần quay này, mà đạo diễn, là người nắm giữ toàn trường, sao có thể đánh đồng được?
Huỳnh Thăng Phát chớp mắt nhìn Huỳnh Nhân, dường như rất hứng thú với lời nói của Huỳnh Nhân.
“Gia đình, là thứ tôi nghĩ ra sau khi nghe thấy tên ‘thiên sứ’ của sản phẩm mới.”
Huỳnh Nhân chậm rãi nói.
“Đề tài cổ đại xuyên không đến hiện đại rất mới lạ.
Cho dù trong giới quảng cáo hiện nay cũng là kịch bản