"Thì ra là thế."
Sau khi nghe câu chuyện về Kỳ Hạ Huy, niềm ngưỡng mộ trong mắt Huỳnh Nhân càng thêm mạnh mẽ.
Một số người sinh ra để làm những việc lớn lao, đừng thấy Hoắc Hiền miêu tả có phần đơn giản, chỉ khi tự mình trải qua những nguy hiểm trong đó thì mới hiểu rõ.
Ở một góc độ nào đó, Kỳ Hạ Huy và Huỳnh Nhân rất giống nhau, đều là từng bước, đi từ một người bình thường lên tới đỉnh cao quyền lực.
Bất chợt, ánh mắt anh quay lại nhìn Hoắc Hiền, hỏi.
"Nguyên khí của nhà họ Hoắc bị tổn hại nặng nề.
Hẳn là cô đang bí mật giúp đỡ đúng không?"
Hoắc Hiền cười khúc khích.
"Đương nhiên, tôi và anh Hạ Huy đều muốn ông già đó chết đi.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ ra tay."
"Cho nên?"
Huỳnh Nhân bật cười, nhìn Hoắc Hiền.
"Cô kể tôi nghe quá khứ nhà họ Hoắc làm gì?"
"Tôi hy vọng anh có thể giúp anh Hạ Huy."
Nụ cười trên mặt Hoắc Hiền dần tắt, trở nên vô cùng trịnh trọng.
"Mặc dù gần đây nhà họ Kỳ đang vùng lên, nhưng dù sao nhà họ Hoắc cũng là một gia tộc có tiếng lâu đời.
Tôi sợ một khi cục diện trở nên không kiểm soát được, anh Hạ Huy sẽ bị tổn thất.
"
Huỳnh Nhân trầm tư một lúc rồi nhìn cô, nghiêm túc nói.
"Cô nên biết là tôi chỉ là một người bình thường, làm sao có khả năng kiểm soát chiến cuộc?"
"Anh có."
Hoắc Hiền nhìn thẳng vào mặt Huỳnh Nhân trả lời.
"Anh không chỉ có, mà còn dễ dàng quyết định sống chết của hai bên."
"Sao cô biết?"
Huỳnh Nhân thong thả lắc ly rượu, đôi mắt thâm thúy quan sát cô.
"Trực giác của phụ nữ."
Hoắc Hiền nghiêm túc trả lời.
"Trong nhà họ Trịnh, anh hoàn toàn có thể mặc kệ Trịnh Tiến Thành, thì cũng nhất định sẽ không e sợ nhà họ Hoắc.
Lúc trước anh Hạ Huy kể rằng anh ấy đã gặp tổ sư gia quyền pháp, chắc là nói anh đấy?"
Huỳnh Nhân cũng không gật đầu phủ nhận, mà chỉ là thản nhiên liếc nhìn cô một cái.
"Đây cũng là trực giác của phụ nữ sao?"
"Không."
Hoắc Hiền lắc đầu nói.
"Đây là một suy đoán có căn cứ."
Huỳnh Nhân bật cười.
"Nếu muốn tôi giúp, cũng không phải không được, nhưng cô nên hiểu là tôi còn có gia đình.
Nếu như để vợ tôi biết tôi nhúng tay sâu vào cuộc chiến giữa hai nhà các người, hẳn là rất đau đầu."
Hoắc Hiền chưa nghe ra ý của Huỳnh Nhân, nghiêm mặt đáp.
"Anh Huỳnh, chỉ cần anh có thể giúp đỡ nhà họ Kỳ, bất cứ điều kiện gì tôi cũng hứa với anh."
"Điều kiện gì, cũng được?"
Huỳnh Nhân cười một cách kỳ quặc, ánh mắt cố ý dừng trên cơ thể lả lướt hấp dẫn của Hoắc Hiền.
Vốn tưởng rằng Hoắc Hiền sẽ sợ, nhưng không ngờ Hoắc Hiền lại chẳng mảy may sợ hãi, cười đến run người.
"Anh Huỳnh, anh dùng trò này với mấy cô gái nhỏ chưa trải đời còn được, chứ thực sự tôi không làm được.”
Nói rồi, Hoắc Hiền phong thái ưu nhã đứng lên, đột nhiên duỗi một ngón tay mảnh khảnh, lướt trên cằm Huỳnh Nhân, cười khúc khích.
"Nếu anh Huỳnh có ý với cô gái nhỏ, chi bằng, cô gái nhỏ chủ động vậy?"
"..."
Huỳnh Nhân như chạm trán đại địch, toàn thân nổi da gà, anh nhanh chóng đứng dậy, gạt tay Hoắc Hiền ra, vẻ mặt kinh ngạc.
"Cô làm gì vậy?"
"Gần đây có một khách sạn, anh nói xem làm gì hả?"
Hoắc Hiền chớp chớp mắt, tiến thêm một bước, nói.
"Chỉ là không biết anh Huỳnh thích cái gì, tôi đều có hết."
Đôi mắt Huỳnh Nhân co giật dữ dội, đây là lần đầu tiên anh chịu thiệt trước một người phụ nữ.
Ngay cả khi đối mặt với Thiều Gia Nguyệt, anh cũng không hề chịu thiệt.
Ho khan vài tiếng, sắc mặt anh trở lại bình thường.
"Tôi không nói sẽ không giúp Kỳ Hạ Huy.
Hơn nữa, tôi lo ngại không có cớ công kích nhà họ Triệu.
Cô là một đột phá rất tuyệt."
"Vậy thì, hợp tác vui vẻ?"
Sau đó, Hoắc Hiền lúc này mới hài lòng đứng dậy, nở một nụ cười đưa tay về phía Huỳnh Nhân.
Về đến nhà đã là ba bốn giờ sáng, Huỳnh Nhân lướt mắt nhìn Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như vẫn còn đang ngủ, liền thở phào, thận trọng chui vào trong chăn.
Sáng sớm hôm sau, trong hộp thư nhà nhận được một thiệp mời đám cưới được làm rất tinh xảo.
"Ai cưới thế?"
Liễu Phi Tuyết đang chuẩn bị bữa sáng và hỏi một cách thản nhiên.
“Liễu Cảnh Nhiên và Văn Duy Thần nhà họ Văn.” Huỳnh Nhân xem thời gian, hôn lễ là ở khách sạn Imperial vào thứ ba tuần sau.
"Vậy sao…"
Liễu Phi Tuyết cười nhẹ, rồi không hỏi thêm câu nào nữa, cô không thích ai trong số họ cả.
"Phi Tuyết, em đi đám cưới với anh được không?"
Huỳnh Nhân đến bên cạnh Liễu Phi Tuyết, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Phi Tuyết theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt của Huỳnh Nhân, cô lại không thể nói lời từ chối, chỉ đành đồng ý.
"Được."
“Cảm ơn em.” Huỳnh Nhân cảm ơn từ đáy lòng.
Sau bữa sáng, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết cùng nhau đưa Tiểu Như đến nhà trẻ, sau đó đi Tòa nhà Quốc tế.
Sau khi đi vào Tòa nhà Quốc tế, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết tách ra, một trước một sau giữ khoảng cách mười mét, cuối cùng tách ra ở tầng tám mươi tám.
Sau khi trở lại tầng cao nhất, Thiên Việt Bân và La Bố đã đợi rất lâu.
"Anh Huỳnh, theo chỉ thị của anh, tất cả công ty dưới tên nhà họ Văn đều đã bị đuổi khỏi Minh Châu và ban hành lệnh cấm.
Nếu không có gì thay đổi, nhà họ Văn sẽ vĩnh viễn không mở được thị trường Minh Châu được nữa.”
"Bước tiếp theo là thị trường Giang Tô."
La Bố báo cáo ngọn ngành.
"Chỉ cần anh Huỳnh nói một lời, tôi sẽ cho thương hội Hồng Ưng ở Giang Thành trấn áp nhà họ Văn, khiến anh ta không ngóc đầu lên được."
Về phần báo cáo của La Bố và Thiên Việt Bân, Huỳnh Nhân chưa nói câu nào.
Đôi mắt nhấp nháy rồi nói một câu không liên quan đến chủ đề.
"Nhà họ Văn, sắp kết hôn rồi hả?"
La Bố và Thiên Việt Bân sững sờ một lúc, sau đó gật