Nhóc con ở một bên miệng cười toe toét, liên tục vỗ tay.
Liễu Phi Tuyết khóc lê hoa đái vũ, đây là đám cưới trong mơ của cô, bối cảnh đám cưới đủ sang trọng, đủ hoành tráng và đủ lớn.
Nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất trước mắt cô, người đàn ông mà cô vừa yêu vừa hận đã biến mất năm năm, ánh mắt của Liễu Phi Tuyết tràn đầy phức tạp.
Có mừng rỡ, có cảm động, còn có… kháng cự.
Cô lắc đầu từ chối: "Thật xin lỗi.
"
"! "
Pháo hoa vẫn đang được phóng lên, phi cơ vẫn đang bay lượn, nhưng bầu không khí của khán đài đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Biểu cảm của Huỳnh Nhân hơi cứng lại, sau đó trở nên thất vọng, đặt giọt nước mắt của thần Vệ nữ trên tay xuống: "Tại sao?"
Lúc này, toàn thân anh lạnh toát, như rơi vào động băng.
Đứa nhỏ cũng có vẻ sững sờ, ngơ ngác nhìn Liễu Phi Tuyết rồi đột nhiên bật khóc.
"Mẹ không cần ba, mẹ cũng sẽ không cần Tiểu Như! "
Nghe vậy, Liễu Phi Tuyết lập tức luống cuống, bế Huỳnh Như, cũng nâng Huỳnh Nhân đứng dậy, có chút áy náy giải thích: "Đừng hiểu lầm, chỉ là em còn chưa chuẩn bị xong, quá đột ngột! "
"Hiện tại đối với em thì anh vẫn còn rất xa lạ, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
"
Huỳnh Nhân nghe vậy lập tức đứng dậy, nắm lấy tay của Liễu Phi Tuyết: "Được, bọn anh đợi em.
"
Vẻ mặt Liễu Phi Tuyết có chút mất tự nhiên, nhưng từ ánh mắt của những người phía dưới đài thì màn cầu hôn này đã thành công.
Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm động, người của tất cả gia tộc đều đang dùng hết sức bình sinh vỗ tay.
Không khó đoán rằng sau khi danh tính của cô dâu được phơi bày, thị trường kinh doanh trong tương lai của tập đoàn Lệ Tinh sẽ rộng lớn hơn.
"Tôi không đồng ý!"
Đột nhiên, một giọng nói âm trầm phát ra từ trong hội trường đám cưới.
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, ánh mắt họ nhìn về phía Thiều Hải Hà.
Những lời này trầm thấp mà có lực, hai mẹ con Liễu Cảnh Nhiên đang ngồi cùng một bàn cũng sợ hết hồn.
Người của những gia tộc khác thấy vậy cũng nhớ ra cái gì đó, vội vàng trấn an.
"Thiều thiếu gia, trên đời này thiếu gì cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa chứ?"
"Đúng vậy, Thiều thiếu gia, với điều kiện của ngài thì dạng phụ nữ gì mà không tìm được, Liễu tiểu thư cũng đã lập gia đình! "
Thiều Hải Hà, Thiều đại thiếu chỉ yêu Liễu Phi Tuyết, đây là bí mật mà mọi người đều biết, nhưng mà Tổng Giám đốc Liễu lại đột nhiên kết hôn mà không thông báo trước, làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
"Tất cả im miệng cho tôi!"
Thiều Hải Hà sắc mặt u ám, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm hai người Huỳnh Nhân trên khán đài, có chút oán hận hét lớn: "Liễu Phi Tuyết, em được lắm, vì để thoát khỏi tôi mà em làm ra một đám cưới giả.
Hiện trường lớn như vậy hẳn tốn nhiều tiền lắm đúng không?"
Cuộc hôn lễ này chẳng có chút báo trước nào, nếu nói bên trong không có mờ ám thì Thiều Hải Hà không tin.
Với tiềm lực tài chính và vật lực của Liễu Phi Tuyết, không khó để làm giả một hiện trường lớn như vậy.
Cô sẽ giao du với nhà giàu nhất ở Minh Châu để mua viên kim cương nước mắt của thần Vệ nữ kia, còn chú rể này chẳng qua