Nơi Tổng Giám đốc Thi của Cục xây dựng tổ chức tiệc không phải là khách sạn năm sao gì, mà là một quán ăn đặc sản địa phương, cũng có một, hai trăm đầu người.
Nhưng mà Huỳnh Nhân nghe nói, tất cả Tổng Giám đốc công ty tham gia buổi tiệc không có ai phàn nàn, ngược lại khen ngợi Tổng Giám đốc Thi công chính liêm minh, vì nước vì dân.
Bản thân sự tồn tại của Cục xây dựng chính là không ngừng kiến thiết thành thị, giải trí, thương mại, văn hóa, ắt không thể thiếu.
Để cho người ta thấy người của Cục xây dựng ra vào những nơi tiêu tốn chi phí cao thì sẽ nghĩ như thế nào?
Lúc Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết đến đã rất đông người ngồi.
Đa số người bọn họ không quen biết, chỉ quen biết một mình Thi Văn Bân.
Nhưng Thi Văn Bân rất khách sáo với Liễu Phi Tuyết, cười chào hỏi.
“Cô Liễu, cô tới rồi?”
Sau đó ánh mắt chuyển sang người Huỳnh Nhân.
“Vị này là…”
Liễu Phi Tuyết đang định giới thiệu, Huỳnh Nhân chợt nói.
“Tôi là một người đồng hành, không cần để ý đến tôi.”
“Hóa ra là thư ký, Tổng Giám đốc Liễu cũng thật không biết xem xét trường hợp, người nào cũng mang vào bên trong được.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông đầu hói trên bàn cười híp mắt nói.
Mặc dù đang cười nhưng sự chế giễu trong lời nói không hề che giấu.
“Tổng Giám đốc Liễu người ta là có mối quan hệ, nếu không phải có người ở bên trên, hạng mục sông Minh Châu nào đến lượt cô ta?”
Người đàn ông hói nói xong, ngay sau đó một người đàn ông cao gầy đeo kính cười ha ha tiếp lời.
“Ông Chu, ông Trần, bớt nói vài câu đi.”
Thi Văn Bân nhíu mày, nhưng cũng chỉ là quát lớn một tiếng, vẻ mặt đầy áy náy nói với Liễu Phi Tuyết.
“Tổng Giám đốc Liễu, hai vị này lần lượt là Tổng Giám đốc Tạ, Tổng Giám đốc Trần của vật liệu xây dựng Trung Bang, vật liệu xây dựng Thượng Vận.
Bọn họ nói không lựa lời, xin bỏ qua cho.”
Liễu Phi Tuyết lập tức nhíu mày, Huỳnh Nhân cũng hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thi Văn Bân.
Mặc dù lời này là đang xin lỗi Liễu Phi Tuyết, nhưng lại không nói đến điểm mấu chốt, chứng tỏ ông ta cũng ngầm thừa nhận chuyện này.
Trước lúc giao hạng mục xây thành cho Tập đoàn Lệ Tinh, Thi Văn Bân chỉ phụ trách tiếp đãi Liễu Phi Tuyết, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy Liễu Phi Tuyết dựa vào quan hệ.
Nhưng mà Liễu Phi Tuyết cũng không nói gì, cùng Huỳnh Nhân vào chỗ ngồi.
“Cảm ơn các vị đã dành thời gian tham gia bữa tiệc của tôi đây.
Những người ngồi đây đều là tinh anh giới kinh doanh của thành phố này, cùng nhau xây dựng Minh Châu tươi đẹp là quan trọng nhất.”
Thi Văn Bân nói vài lời xã giao hay, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một chút.
“Bây giờ thì chờ người nhà họ Đổng đến.
Đợi nhà họ Đổng đến rồi, chúng ta sẽ bắt đầu.”
Thức ăn, rượu đã bê lên đầy đủ, thế nhưng không ai động vào một chút.
Ánh mắt tất cả Tổng Giám đốc ở đây đều trở nên sốt ruột, nhất là Tạ Vĩnh Thành và Trần Thương Hải lại càng kích động đến liên tục xoa tay.
Đừng thấy bọn họ nhiều người như vậy, thực ra đều là bộ phận nhỏ, cả nhà họ Đổng độc chiếm vị trí đầu.
Nhưng Liễu Phi Tuyết lại cầm đũa, gắp một miếng rau xanh.
Huỳnh Nhân cũng mở một bình rượu vang tự mình uống.
Thế là ánh mắt mọi người nhìn về phía bọn họ đầy vẻ không tốt, ngay cả Thi Văn Bân cũng khẽ nhíu mày.
“Tổng Giám đốc Liễu, mọi người còn chưa động đũa, cô và thư ký của cô ăn trước chẳng phải không hợp phép tắc sao?”
Tạ Vĩnh Thành, Trần Thương Hải cũng đều lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nếu như người nhà họ Đổng tới nhìn thấy bọn họ không chờ mà ăn trước, trong lòng sẽ suy nghĩ thế nào đây?
Huỳnh Nhân vẫn cười uống rượu.
“Giữa trưa rồi, đói bụng thì không tốt lắm.
Đồ ăn không đủ thì mang lên thêm là được.”
“Người ăn chực như anh cũng có quyền lên tiếng sao?”
Tạ Vĩnh Thành khinh thường nhìn Huỳnh Nhân, mắng to một tiếng.
“Tổng Giám đốc Liễu, mong cô cho chúng tôi một lời giải thích.”
Trần Thương Hải lại trực tiếp hơn, chĩa thẳng mũi dùi lên Liễu Phi Tuyết.
Cũng không hẳn là có thù gì với Liễu Phi Tuyết, chỉ là trong lòng có phần bất bình, vả lại đang ngồi đây đều là cốt cán của từng lĩnh vực, dựa vào đâu hạng mục xây thành lại nhường cho một công ty nhỏ?
Hơn nữa, Liễu Phi Tuyết là phụ nữ, trọng nam khinh nữ trên thương trường thì càng nặng nề.
Liễu Phi Tuyết lại thản nhiên quét nhìn bọn họ, thuận miệng nói.
“Các ông không cần chờ người nhà họ Đổng nữa, anh ta sẽ không tới.”
“Cái gì?”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt tất cả Tổng Giám đốc lập tức đờ ra, ngay cả Thi Văn Bân cũng không phản ứng kịp, giật mình hỏi.
“Tổng Giám đốc Liễu, cô nói vậy là sao?”
Liễu Phi Tuyết đặt đũa xuống, một tay giơ lên cao ngạo, cười nhạt một tiếng: “Bởi vì hạng mục xây thành của nhà họ Đổng đã giao cho Tập đoàn Lệ Tinh tôi làm, nói cách khác, toàn bộ hạng mục cải tạo Minh Châu đều do tôi toàn quyền phụ trách.”
Ầm…
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, lời nói ra làm người ta chấn động không thôi.
Sau khi Liễu Phi Tuyết nói ra câu này, tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Tạ Vĩnh Thành, Trần Thương Hải càng đầy vẻ sợ hãi, ngây người tại chỗ.
“Không thể nào.”
Tạ Vĩnh Thành hồi thần, mặt đỏ tía tai đập bàn đứng dậy, hô lớn.
“Tôi không tin.
Nhà họ Đổng sao lại giao hạng mục xây thành cho loại phụ nữ tóc dài não ngắn như cô?”
Ánh mắt Liễu Phi Tuyết lạnh lẽo.
“Ông đang coi thường phụ nữ?”
Dứt lời, cô lấy trong túi ra một phần hợp đồng thật dày, ném lên trước mặt Thi Văn Bân.
“Tổng Giám đốc Thi là cốt cán Cục xây dựng, có phải thật vậy hay không do ông ấy định đoạt.”
Sắc mặt Thi Văn Bân biến hóa, vội vàng lấy hợp đồng ra đọc