Cũng không biết đã mê man bao lâu, Liễu Cảnh Nhiên dần dần tỉnh lại.
Khi Liễu Cảnh Nhiên mở mắt ra trời đất như đảo lộn, đầu óc cô ta quay cuồng.
Lúc Liễu Cảnh Nhiên nhìn thấy khách sạn xa hoa bốn xung quanh cùng với năm cái bao cao su trên đầu giường, gương mặt cô ta tái mét hẳn đi, cô ta ngồi bật dậy theo phản xạ có điều kiện.
Ký ức trước khi hôn mê ập đến, cô ta chỉ biết mình đã nghe theo yêu cầu của Văn Duy Thần uống năm cốc rượu mà thôi, sau đó thì mất đi ý thức.
Văn Duy Thần đã bỏ lại cô ta rồi rời đi một mình.
“Không lẽ, mình đã bị những lão già đó…”
Càng nghĩ Liễu Cảnh Nhiên càng cảm thấy sợ hãi, cô ta không khỏi ôm lấy chính mình rồi đột nhiên phát hiện ra, quần áo trên người mình đã được thay ra rồi, ngay cả tất chân cũng không cánh mà bay.
“A.”
Một tiếng thét đầy sợ hãi, chói tai vang vọng khắp khách sạn xa hoa.
Tiếng bước chân vội vã bên ngoài vọng tới, có mấy ông Tổng Giám đốc chạy tới, trông thấy Liễu Cảnh Nhiên tỉnh dậy rồi thì không khỏi thở phào một tiếng.
“Cô Liễu, cô tỉnh rồi à?”
“Mấy tên khốn các ông.”
Trên gương mặt của Liễu Cảnh Nhiên giàn giụa nước mắt, cô ta gần như tuyệt vọng thét lên.
Mấy ông Tổng Giám đốc kia sợ hãi đến tái mét mặt mày, ông ta vội vàng giải thích.
“Cô Liễu à, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không làm gì cô cả.”
“Cô uống say quá, chúng tôi đã đưa cô đến đây để nghỉ ngơi, quần áo trên người cô hở hang quá nên tôi đã nhờ phục vụ nữ thay cho cô đó.”
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của mấy ông Tổng Giám đốc này, Liễu Cảnh Nhiên mới bình tĩnh lại một chút, cô ta cẩn thận kiểm tra lại cơ thể mình một lượt rồi thở phào một tiếng.
“Thật sự xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm các ông, thế chồng chưa cưới của tôi đâu rồi.” Liễu Cảnh Nhiên lại hỏi.
Mấy người họ đã kể lại những chuyện đã qua cho Liễu Cảnh Nhiên, kể cả mục đích Văn Duy Thần bảo cô ta mặc quần áo gợi cảm đi tiếp rượu nữa, không sót một chữ nào.
Liễu Cảnh Nhiên nghe xong thì trợn mắt há hốc miệng, trong đôi mắt của cô ta tràn đầy vẻ không tin.
“Không đâu, tại sao Duy Thần lại đối xử với tôi như thế được chứ?”
“Cô Liễu, cô tỉnh lại đi.
Anh ta là loại người như thế nào, trong mắt anh ta cô chỉ là công cụ cho anh ta phục hưng gia tộc mà thôi.”
“Không, tôi phải đi hỏi anh ấy mới được.”
Liễu Cảnh Nhiên nói xong thì đi giày vào, cô ta nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Lúc này đã là đêm muộn rồi, Liễu Cảnh Nhiên bắt xe taxi rồi đi thẳng đến biệt thự Văn Duy Thần đang ở.
“Duy Thần…”
Liễu Cảnh Nhiên đang định mở cửa bước vào, nhưng trong nháy mắt cánh tay cô ta cứng đờ lại giữa không trung.
Nhìn qua tấm kính, cô ta có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của hai người một nam và một nữ.
“Duy Thần, anh hư quá.”
“Ha ha, anh còn có thể hư hơn nữa, em có muốn thử không?”
Trên chiếc ghế sô pha rộng lớn Văn Duy Thần đang ôm lấy một người đẹp tóc vàng cơ thể đẫy đà, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, dáng vẻ vô cùng thân mật, trong nháy mắt kích thích Liễu Cảnh Nhiên khiến đầu óc cô ta nổ tung.
“Đừng mà, anh cũng sắp kết hôn rồi.”
“Người phụ nữ đó, cô ta chỉ là công cụ để cho nhà họ Văn tiến quân vào Minh Châu mà thôi, có hay không cũng chẳng sao cả.”
Những lời nói của Văn Duy Thần giống như cây kim đâm vào trái tim của Liễu Cảnh Nhiên vậy.
Vào khoảnh khắc này trái tim của Liễu Cảnh Nhiên vô cùng đau đớn, cô ta giống như con cá bị mắc cạn trên bờ vậy, thiếu không khí.
Hồng hộc.
Dường như sức lực trên người bị rút sạch, Liễu Cảnh Nhiên ngã ngồi xuống dưới đất, cô ta mở cánh cửa ca.
Tiếng cánh cửa mở đã khiến cho Văn Duy Thần và người đẹp tóc vàng kia giật mình.
“Sao lại là cô, chẳng phải giờ này cô nên ở trong khách sạn hay sao?”
Nhìn thấy rõ là Liễu Cảnh Nhiên, Văn Duy Thần đứng bật dậy, có sự ngạc nhiên vụt qua trong đôi mắt của anh ta nhưng nó đã nhanh chóng được thay thế bằng vẻ âm trầm.
Liễu Cảnh Nhiên xuất hiện ở nơi này, điều ấy chứng tỏ cô ta không hầu hạ cho tốt những ông Tổng Giám đốc có hợp tác với nhà họ Văn, một mình lén trốn ra ngoài.
Hơn như, dường như Liễu Cảnh Nhiên không hề nghe thấy lời nói của Văn Duy Thần vậy, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đẹp tóc vàng đang nằm trong vòng tay của Văn Duy Thần rồi chất vấn.
“Cô ta là ai?”
Người đẹp tóc vàng không chút e dè, trái lại cô ta còn nhìn Liễu Cảnh Nhiên bằng ánh mắt chế giễu nữa, cô ta chủ động hôn Văn Duy Thần ngay trước mặt của Liễu Cảnh Nhiên.
Văn Duy Thần cũng không hề từ chối, sau khi hôn xong anh ta mới bình tĩnh nói.
“Cũng như những gì cô thấy đấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, hơn nữa tôi còn có rất nhiều những người phụ nữ giống như cô ấy nữa.”
Cho dù trong lòng Liễu Cảnh Nhiên đã có đáp án nhưng khi cô ta tận tai nghe thấy Văn Duy Thần nói ra những điều ấy cô ta vẫn cảm thấy như bị đâm một cái rất mạnh.
Liễu Cảnh Nhiên mở to đôi mắt, cô ta nhìn Văn Duy Thần bằng ánh mắt không dám tin.
“Vậy còn… tôi thì sao?”
“Cô ư?”
Ánh mắt của Văn Duy Thần bỗng trở nên lạnh lùng, cô chỉ là công cụ cho nhà họ Văn chúng tôi phát triển ở thị trường Minh Châu mà thôi, nếu như không phải vì nhà họ Lâm của cô có một nhân vật máu mặt chống lưng phía sau thì ai mà thèm ngó ngàng đến người phụ nữ trong một gia