Ánh mắt mọi người ở đây cũng nhìn theo về phía Huỳnh Nhân, vẻ mặt khác nhau.
Trong chốc lát, Huỳnh Nhân trở thành bia ngắm của mọi người.
Nét mặt Liễu Cảnh Nhiên thoáng thay đổi, trên mặt thêm vẻ lo lắng.
Cô ta biết Văn Thành Nam đang nói đến chuyện của Văn Nhân Ngọc.
Vì cứu cô ta mà Huỳnh Nhân đánh Văn Nhân Ngọc bị thương nặng.
Thực ra cũng không phải Huỳnh Nhân ra tay, Huỳnh Nhân gọi Hoắc Hiền tới, Hoắc Hiền là trưởng nữ nhà họ Triệu, đương nhiên không ai dám ngỗ nghịch, đánh thành bị thương nặng.
Sắc mặt Liên Thúy Na thoáng chốc cứng đờ, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
“Ông thông gia, ông khoan hẵng tức giận, chuyện này không có hiểu lầm gì chứ?”
“Hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì?”
Văn Thành Nam cười khẩy một tiếng, nói.
“Có thù tất báo là phép tắc làm việc của nhà họ Văn tôi.
Việc này nhất định phải có một lời ăn nói.”
Liễu Nham tiến lên một bước, không hề nao núng nhìn Văn Thành Nam.
“Huỳnh Nhân sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.
Nếu đã ra tay thì chứng tỏ con trai nhỏ của ông làm ra chuyện gì quá đáng.”
“Con trai nhỏ của ông ta bỏ thuốc trong rượu của con, muốn trả thù con.”
Lúc này Liễu Cảnh Nhiên dũng cảm đứng ra, công bố sự thật trước mọi người.
Văn Duy Thần lại cười lạnh một tiếng, nói.
“Cô cảm thấy lời này sẽ có người tin sao? Nhân Ngọc là em trai tôi, sao lại tính kế với chị dâu của cậu ta được?”
“Đây là sự thật.” Liễu Cảnh Nhiên nóng nảy đến giậm chân.
Đang định nói tiếp, bỗng nhiên có một bàn tay ngăn cản cô ta tiếp tục nói.
Liễu Cảnh Nhiên nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Huỳnh Nhân ôn hòa lắc đầu với cô ta.
“Không cần nói nữa, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do?”
Đôi mắt Liễu Cảnh Nhiên trợn to, nhìn về phía Văn Duy Thần không thể tưởng tượng nổi.
Huỳnh Nhân đã nhìn ra Văn Duy Thần nổi lên sát tâm với anh từ lâu, chỉ là mượn chuyện Văn Nhân Ngọc để làm khó dễ mà thôi.
Chuyện tối hôm đó Văn Duy Thần không thể nào không biết, sở dĩ không lộ diện chính là vì màn đâm sau lưng này.
Một là mượn tay Huỳnh Nhân dạy dỗ em trai Văn Nhân Ngọc của anh ta, hai là lợi dụng chuyện này trả thù Huỳnh Nhân, một mũi tên trúng hai đích.
Ánh mắt Huỳnh Nhân cũng nhìn về phía Văn Thành Nam.
“Nếu như tôi không cho lời ăn nói thì ông làm thế nào?”
Ánh mắt Văn Thành Nam lạnh đi.
“Có phải cậu cảm thấy cậu có nhân vật lớn nhà họ Liễu bảo vệ đằng sau thì tôi không dám động tới cậu hay không?”
Huỳnh Nhân không nhịn được bật cười.
Xem ra nhà họ Văn còn chưa biết được chính anh là nhân vật lớn đằng sau kia.
“Ông thông gia, chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì với tên rác rưởi này.
Ông muốn làm gì nó cũng không có vấn đề gì, chỉ là đừng giận lây sang chúng tôi.” Liên Thúy Na nôn nóng đến đi đi lại lại, nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng nhiên vượt qua đám người, giơ tay lên hung dữ đánh về phía Huỳnh Nhân.
“Đồ rác rưởi nhà mày, tối ngày chỉ biết gây chuyện.”
Bốp.
Nhưng mà Liên Thúy Na còn chưa đánh được Huỳnh Nhân, bản thân đã bị đánh trước một cái, nửa bên má lập tức sưng vù lên.
Tức khắc cả căn phòng đều im lặng, mọi người đều đầy vẻ kinh ngạc nhìn Liễu Cảnh Nhiên ra tay.
Ngay cả Huỳnh Nhân cũng biến sắc.
Liên Thúy Na che mặt, ngơ ngác nhìn Liễu Cảnh Nhiên đã giàn giụa nước mắt.
Một giây sau, bà ta thốt lên tiếng thét động trời.
“Cô làm phản rồi, cô dám đánh tôi.”
“Đúng, là con phản nghịch, nhưng mẹ không nghĩ tới bản thân hoàn toàn sai sao.”
Hốc mắt Liễu Cảnh Nhiên ướt đẫm, thất vọng nhìn Liên Thúy Na, nói.
“Con là con của mẹ, Văn Nhân Ngọc bỏ thuốc vào trong ly rượu của con, nếu không phải có Huỳnh Nhân, con đã thất thân từ lâu rồi.
Mẹ không cảm ơn thì thôi còn muốn đánh anh ấy.”
“Còn nữa, con bị đánh thương tích khắp người, mẹ không an ủi một câu thì thôi, lại vì lợi ích của gia tộc đẩy con vào trong hố lửa, con còn là con gái của mẹ không?”
“Con thật hâm mộ mẹ là mẹ con đấy.”
Liễu Cảnh Nhiên càng nói càng kích động, cuối cùng gần như là hét lên chói tai, khóc đến sưng mắt, nước mắt giàn giụa.
Huỳnh Nhân cũng xúc động trong lòng, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao anh bằng lòng giúp đỡ Liễu Cảnh Nhiên chạy khỏi hôn lễ nhà họ Văn.
Bởi vì cô ta thật sự khác rồi.
Con thật hâm mộ mẹ là mẹ con.
Nếu như mẹ không phải mẹ con, con thật sự muốn một dao đâm chết mẹ.
Đây là tiếng lòng của Liễu Cảnh Nhiên.
Khuôn mặt Liên Thúy Na đầy sững sờ, một câu cũng không nói nên lời.
Liễu Nham cũng kéo bà ta lại, nghiêm nghị quát lớn.
“Đừng làm mất mặt nữa.”
Liên Thúy Na lấy lại tinh thần, giả dối khóc lên.
“Tôi nuôi cô lớn như thế, cô lại dám đánh tôi.
Tôi đã tạo nghiệp gì đây, để tôi chết quách đi cho xong.”
Nhưng mà không có ai để ý đến bà ta.
Sắc mặt Văn Thành Nam và Văn Duy Thần