“Gia chủ.”
Văn Thành Nam nhếch nhác ngồi bệt xuống thảm cỏ, hai tay ôm ngực, hơi thở dồn dập.
Sắc mặt đám con cháu nhà họ Văn đều thay đổi rõ rệt, cùng nhau hợp sức lại dìu Văn Thành Nam đang không chịu nổi đả kích.
Văn Xảo Như sững sờ, tai họa ập đến quá nhanh, bà ta nhất thời không phản ứng kịp.
Giây tiếp theo, bà ta đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Huỳnh Nhân trên sân khấu.
Trước đây, bà ta đã đề nghị thuê người kết hôn thay Liễu Cảnh Nhiên, ly miêu hoán chúa, nhưng lại bị Huỳnh Nhân gạt bỏ, lúc đó bà ta vẫn nghi ngờ chỉ dựa vào một mình Huỳnh Nhân, làm sao có thể cứu được Liễu Cảnh Nhiên.
Bây giờ xem ra, anh không cần phải dối trên lừa dưới, bởi vì anh có đủ năng lực để hủy hoại cả nhà họ Văn.
“Rốt cuộc anh ta là ai…”
Không chỉ mấy người trong nhà họ Văn kinh hãi, mà tất cả thế lực có mặt ở đó đều run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ.
Nhà họ Văn đột nhiên gặp phải trả thù, trùng hợp như thế sao?
Mọi người ở đây đều là những chuyên gia về mưu mô, chắc chắn sẽ không ngây thơ mà cho rằng đó chỉ là một vụ tranh chấp kinh doanh đơn giản.
Mà là trả thù.
Nét mặt Huỳnh Nhân thờ ơ, ánh mắt nhìn người nhà họ Văn giống như nhìn những xác chết.
Bọn họ tưởng chỗ dựa của anh là Liễu Phi Tuyết, nhưng không biết bản thân anh mới chính là chỗ dựa lớn nhất.
Thiều Nghiêm lại dâng trào nhiệt huyết, trong lòng càng cảm thấy may mắn vì lúc đầu anh ta đã đi theo Huỳnh Nhân.
Năm năm trước, chị họ Thiều Gia Nguyệt của anh ta từng nói một điều rất ngông cuồng.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Bây giờ xem ra, Huỳnh Nhân càng thích hợp với câu này, tất cả người thân, bạn bè và thuộc hạ của Huỳnh Nhân đều sống tốt, trong khi kẻ thù của Huỳnh Nhân thường chết rất thê thảm.
“Đừng hoảng loạn, sếp các công ty hợp tác đều ở ngay đây, đi hỏi cho rõ ràng.”
Văn Thành Nam cũng không vì chuyện này mà hoảng loạn, ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh.
Văn Duy Thần kết hôn, nhà họ Văn cũng đã mời tất cả đối tác làm ăn trên thương trường, sếp của các công ty đã đạt được thỏa thuận trước đây cũng được mời đến.
Văn Thành Nam và Văn Duy Thần dẫn theo một đám người hừng hực khí thế đến trước mặt những ông chủ đó.
“Các vị đang ngồi ở đây đều đã từng uống rượu với Văn Thành Nam tôi rồi, gọi một tiếng anh em cũng không phải ngoa, nhà họ Văn tôi có phải đã đắc tội chỗ nào với các vị rồi không.” Văn Thành Nam lạnh lùng hỏi.
“Không có đắc tội.” Mấy ông sếp đều lắc đầu đáp.
“Thế tại sao lại đột nhiên rút vốn, hại nhà họ Văn tôi rơi vào hiểm cảnh.” Văn Thành Nam hét lên.
Mấy ông sếp đều cười khẩy một tiếng, không chút sợ hãi.
“Chuyện này phải hỏi bản thân ông Văn rồi, nghĩ xem có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào không thể đắc tội rồi không.”
“Nhân vật lớn không thể đắc tội?”
Văn Thành Nam cùng Văn Duy Thần nhìn nhau, để mở rộng thị trường ở Minh Châu, bọn họ đã hạ thấp phong thái của mình, sao có thể đắc tội với người khác?
Nếu thật sự phải nói, chỉ có Huỳnh Nhân là người đã bị nhà họ Liễu đuổi đi, bây giờ còn có ý muốn cướp cô dâu.
Nhưng mà, cho dù Huỳnh Nhân đã cưới Liễu Phi Tuyết, chỉ dựa vào Tập đoàn Lệ Tinh cũng không thể làm gì bọn họ mà?
Đúng lúc này, Mã Bách Điền và Thiên Việt Bân cùng với mấy thành viên của thương hội Hồng Ưng cũng đi qua đây.
Tất cả thế lực ở Minh Châu đều nhìn chăm chú, ra vẻ trịnh trọng, chuyện gì mà khiến thành viên của thương hội Hồng Ưng đều đến đây hết cả vậy?
“Lão Văn, đám cưới của con trai ông, một ngày trọng đại như thế, tôi đến đây uống một ly rượu mừng, không để ý chứ?”
Mã Bách Điền rót cho mình một ly rượu, cười khẩy nói.
“Mã Bách Điền, là ông.”
Văn Thành Nam dường như nhớ ra việc gì, ánh mắt đột nhiên tối sầm, chỉ vào Mã Bách Điền quát lớn.
Mã Bách Điền cười to.
“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không có nhiều năng lực như vậy.”
Văn Thành Nam nhíu mày sâu hơn, ông ta nói đúng, Mã Bách Điền mặc dù là người giàu có nhất Minh Châu, nhưng vẫn chỉ là hội viên sơ cấp trong thương hội Hồng Ưng, còn Văn Thành Nam sắp được thăng lên làm hội viên trung cấp.
Về địa vị, Mã Bách Điền không bằng ông ta.
“Vậy có thể là ai chứ?”
Ông ta tự lẩm bẩm, vốn dĩ ông ta cho rằng nhân vật lớn bí ẩn đứng sau nhà họ Lâm chính là Mã Bách Điền, bây giờ xem ra, không phải vậy.
“Anh Huỳnh, cô Liễu.”
Đúng lúc này, La Bố đến trước mặt Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết, chào hỏi một cách rất là cung kính.
Văn Thành Nam thấy vậy lập tức thất kinh hồn vía, tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng vậy mà lại đích thân đến đây.
Đang định tới chào hỏi, ông ta lại nhìn thấy Huỳnh Nhân xoa xoa đầu con gái, nói.
“Tiểu Như,