Đổng Ngọc Thụ từng nói với Huỳnh Nhân một bí mật liên quan tới nhà họ Hào, đó là nhà họ Hào sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Bên ngoài chúc mừng hai nhà hợp tác thành công tốt đẹp, nhưng thực tế đó lại là một cái bẫy nhắm vào Huỳnh Nhân.
Trong bữa tiệc, Hào Tinh Húc sẽ bỏ thuốc vào trong một ly rượu, sau đó để Huỳnh Thăng Phát lấy danh nghĩa mời rượu khiến Huỳnh Nhân uống cạn.
Chờ sau khi Huỳnh Nhân hôn mê thì tiến hành báo thù.
Huỳnh Nhân không cho rằng Đổng Ngọc Thụ lại lừa mình, cũng chẳng ngờ Hào Tinh Húc thật sự làm ra một màn như thế.
Thế nhưng, Liễu Phi Tuyết hoàn toàn không bị lay động.
“Hy vọng sếp Hào đừng hiểu lầm, tôi xem mặt mũi của Huỳnh Thăng Phát mới hợp tác với ông.
Vậy nên bữa tiệc ăn mừng này tốt nhất là khỏi tổ chức nữa, tránh phải tự rước nhục vào thân.”
Lời nói này có thể nói bá đạo, không chừa một chút mặt mũi cho Hào Tinh Húc.
Cho dù là Tôn Du Phong đang lái xe cũng không nhịn được mà run tay lái.
Nhưng mà Liễu Phi Tuyết đã nói rõ ràng như thế, Hào Tinh Húc nghe thấy không chỉ không tức giận, mà vẫn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh.
“Cô Liễu, không thể nói như vậy được, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, không thể cứ mãi dùng một ánh mắt để nhìn người.
Tôi đã không còn là thương nhân Hào Tinh Húc bụng dạ độc ác trước kia nữa rồi.”
“Bữa tiệc ăn mừng này tôi đặc biệt làm vì quý công ty, hy vọng cô Liễu đừng từ chối ý tốt của tôi.”
Những lời này nói rất thành khẩn, rất tử tế.
Trong lúc nhất thời, Liễu Phi Tuyết cũng lâm vào tình thế khó xử.
Lúc này, Huỳnh Nhân bỗng nhiên mở miệng.
“Đồng ý với ông ta, nhưng em không cần đi, anh đi thay em.”
Liễu Phi Tuyết lập tức kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân.
“Vậy có được không?”
“Nếu là tiệc ăn mừng ông ta có lòng tổ chức cho Tập đoàn Lệ Tinh, chắc hẳn cũng sẽ thông cảm cho em công việc bận bịu.
Để anh đi thay, có gì là không được?”
Liễu Phi Tuyết gật nhẹ đầu, cô cũng không muốn nhìn thấy ông chú trung niên vừa háo sắc vừa dầu mỡ Hào Tinh Húc này.
Cô truyền đạt lại toàn bộ lời của Huỳnh Nhân cho Hào Tinh Húc.
“Chuyện này...”
Hào Tinh Húc lập tức trở nên khó xử.
Ông ta trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên cắn răng một cái, trong lòng thầm nghĩ, không đến thì không đến, dù sao mục tiêu của ông đây cũng không phải cô.
“Nếu cô Liễu phải đi công tác, vậy cũng chỉ có thể để anh Huỳnh tới thay.”
Hào Tinh Húc cười nói.
“Tôi và anh Huỳnh mới quen đã thân, không chừng sau bữa tiệc này sẽ trở thành bạn thân đấy.”
Cái này rõ ràng là nói dối không cần làm nháp, Liễu Phi Tuyết cố nén sự buồn nôn trong người, cúp điện thoại.
“Vậy cứ thế đi.”
Nói xong, cô lại lo lắng nhìn về phía Huỳnh Nhân.
“Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Huỳnh Nhân cười cười.
“Yên tâm đi, anh không có việc gì.”
Tốc độ của Lưu An rất nhanh, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết vừa về tới nhà chưa được bao lâu đã có kết quả thẩm vấn.
“Là nhà họ Đổng tìm sát thủ trên web đen.”
Trong mắt Huỳnh Nhân lập tức hừng hực sát khí.
Thế nhưng không phải nhắm vào nhà họ Đổng, mà là nhà họ Thẩm.
Lúc trước, Thẩm Thanh Vân thề hứa chân thành, cam đoan đã thay anh đi hủy bỏ lệnh truy nã của Đổng Ý Hành trên web đen.
Còn vì vậy mà thâu tóm không ít doanh nghiệp gia đình của nhà họ Đổng, không nghĩ tới lại giở thủ đoạn há miệng chờ sung.
“Thiếu chủ, anh có muốn tôi đi giết Thẩm Thanh Vân không?”
Giọng nói của Lưu An mang theo sự lạnh lẽo.
Huỳnh Nhân suy tư hồi lâu, chợt cười sâu xa.
“Trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, Thẩm Thanh Vân và nhà họ Thẩm đã đánh một con bài tốt, thâu tóm một phần sản nghiệp của nhà họ Đổng từ chỗ tôi lại không hủy lệnh truy nã mà Đổng Ý Hành đưa ra với tôi.
Khiến thù hận giữa tôi và nhà họ Đổng càng sâu thêm, yên ổn làm ngư ông đắc lợi.”
Lưu An không hiểu.
“Thiếu chủ, nhà họ Thẩm là mượn tay của anh diệt nhà họ Đổng, yên ổn ngồi làm ngư ông đắc lợi, sao anh còn cười được vậy?”
“Tôi đang cười nhà họ Thẩm tự cho là thành công khơi mào chiến tranh giữa tôi và nhà họ Đổng, thật ra thì vẫn là một con kiến hôi trong lòng bàn tay tôi mà thôi.”
Huỳnh Nhân cười nhạt một tiếng, nói.
“Tạm thời chưa cần động vào nhà họ Thẩm, ngược lại nếu nhà họ Thẩm hy vọng tôi ra tay với nhà họ Đổng, vậy thì tôi sẽ giúp Đổng Ngọc Thụ một lần vậy, giết Đổng Ý Hành.”
“Vậy nhà họ Thẩm thì sao?”
Huỳnh Nhân dừng lại một lát, nghiền ngẫm cười một tiếng.
“Lưu An à, xem ra cô ở cạnh tôi quá lâu, quên mất thân phận ban đầu của mình rồi.”
“Thân phận ban đầu của tôi?” Lưu An sửng sốt.
“Không sai, trước khi gặp tôi,